SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 252

à? Logic gì kỳ quặc!”

“Mày không tin à?” Bưởi xoa đầu tôi, khen ngợi: Quả nhiên Vương Hiểu Hạ

thông minh hơn trước rồi.”

“Tuy nhiên, hồi ấy, sao mày có thể ngốc đến mức lợi dụng tao để rời xa

Trình Dịch chứ? Còn ngốc đến mức cho rằng có thể lừa được cậu ấy? Mày còn
chẳng thể lừa nổi chính mình.” Nó khựng lại, nói như thể thở dài: “Thôi bỏ đi, tao
của ngày ấy cũng ngốc như thế, không có tư cách nói mày.”

“Tóm lại, tao đã buông tay mày trước. Trước khi nhập ngũ, tao đã nói hết tất

cả cho Trình Dịch, nói với cậu ấy mày đã sang Anh, chẳng ngờ hai người lại tạo
thành cục diện như hiện nay.”

Tôi sững người nhìn nó, dần bừng tỉnh.

Bưởi mỉm cười, bên má lộ ra lúm đồng điếu nhỏ xinh, cuối cùng đưa ra kết

luận: “Quả nhiên, hai kẻ ngốc chỉ thích hợp làm bạn.”

Nó buông lỏng tay, lùi lại sau vài bước nới rộng chút khoảng cách, sau khi

quan sát tỉ mỉ vết thương mới bóc miếng urgo dán vào cổ tôi, rồi nâng khuỷu tay bị
cọ xước của tôi lên, hôn nhẹ.

“Vương Hiểu Hạ, đây là lần cuối cùng tao giúp mày. Nó nói, giọng điệu có

phần hung hãn: “Không còn lần sau đâu!”

“Lần này không cần mày giúp tao,” tôi nhếch mép, mỉm cười nói với Bưởi:

“tao biết phải làm gì.”

“Chắc chắn?”
“Ừ!” Tôi gật đầu, như muốn tiếp thêm dũng khí cho mình, lại tiếp tục gật

mạnh thêm một lần nữa.

Khóc hết vài lít nước mắt, dường như người gầy sọp hẳn đi, về đến nhà, tôi

nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, đã lỏng đôi chút, tháo ra hẳn rất
dễ.

Ngày hôm sau, tôi tính gửi trả chiếc nhẫn sang Pháp cho Leon, nghĩ đi nghĩ

lại, cuối cùng quyết định gọi điện thoại báo anh một tiếng.

Đầu dây bên kia Leon nhanh chóng nhấc máy, tôi còn chưa mở lời, anh đã

nói trước: “I am in Taiwan now

(2)

(2) Hiện giờ anh đang ở Đài Loan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.