SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 63

Lý Tuyết Nhi, vì chuyện luân chuyển công tác của bố, thi đỗ trường cấp ba

nữ sinh Cao Hùng nhưng không nhập học mà theo gia đình ra nước ngoài học tập,
nghe nói là sang Anh.

Giang Giai Lăng thi trái tuyến đỗ vào trường cấp ba nữ sinh Đài Nam, mẹ

nó thấy phong cách học tập ở Đài Nam thật thà chất phác, kiên quyết ép nó thi trái
tỉnh, sau khi thi đỗ phải ở ký túc xá của trường suốt ba năm. Tôi rất ngưỡng mộ nó
có thể xa nhà tự lập, nhưng Giang Giai Lăng lại nói sống ở đó chẳng khác gì trong
am ni cô.

Còn Bưởi, điểm thi cao bất ngờ, tên chuyên đội sổ còn có thể thi đỗ vào

trường cấp ba nam sinh Cao Hùng, nhưng lại đăng ký học cùng trường với tôi, tôi
hỏi nó tại sao cam lòng hạ mình nơi miếu nhỏ, vị thiếu gia lập tức trả lời: “Một là vì
gái, hai vì không muốn bắt xe!”

Tôi thay nó chú thích thế này: Vì gái, bảo tên này sống ở một nơi không có

gái ba năm, chẳng khác gì bắt nó ăn chay ba năm, thôi đừng mơ. Điều thứ hai căn
bản do lười, bớt được thời gian bắt xe, đồng nghĩa với việc mỗi sáng nó có thể ngủ
nướng thêm chút, sau khi tan học có thể về nhà ăn cơm sớm hơn chút! Những học
sinh hạ cố vào trường như nó ắt được lấy lễ báo đáp, nó vào lớp chuyên toán, lớp
duy nhất nam nữ học chung trong trường.

Tôi ngồi trong phòng học mới, vị trí mới, nhìn quanh quất, ngó nghiêng một

hồi, nỗi hụt hẫng chợt dâng trào, miệng cắn bút như kẻ mất hồn.

“Hi! Vương Hiểu Hạ!” Một giọng nói dịu dàng kéo tôi quay trở về với hiện

thực. Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, ra là cô bạn ngồi bàn dưới, khuôn mặt
bầu bĩnh xinh xắn, đôi mắt sáng tròn xoe, tràn ngập vẻ vui tươi đang nhìn tôi. Tôi
vừa ngại ngùng gật đầu chào, vừa lục lọi trong mớ ký ức có hạn của mình những
bạn gái đã học cùng từ nhỏ đến lớn, bạn gái sao, ba phút sau, ký ức dần cạn kiệt, tôi
đành hỏi: “Cho hỏi... trước đây bọn mình có quen nhau không?”

“Không quen.” Cô ấy mỉm cười nói: “Nhưng tớ nhận ra cậu, tháng Năm vừa

rồi tham gia cuộc thi ký họa nhà máy đường, cậu mượn hộp màu của tớ.”

Hình như có chuyện đó!

Quả Bưởi chết giẫm kia dùng hết sạch màu bột đen của tôi, hại tôi phải đi

mượn của người khác.

“Hì hì! Trí nhớ cậu tốt thật đấy.” Tôi xấu hổ gãi đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.