SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 72

mày với Giang Giai Lăng đã xảy ra chuyện gì? Mau nói đi! Á! Đồ háo sắc, không
phải mày cậy mạnh bức hiếp người ta đấy chứ?”

Bưởi trợn mắt nhìn tôi: “Cậy mạnh bức hiếp cái gì, Vương Hiểu Hạ, sao đầu

óc của mày lại xấu xa thế nhỉ!”

“Ai xấu xa hơn ai? Hôm đó đứa nào bao phòng hát, còn học người lớn uống

rượu! Chủ tịch Dương, tôi thấy anh rất khoái chí đấy chứ!” Nhắc đến chuyện này
tôi lại tức anh ách, “Mày hại tao suýt nữa bị coi là tiếp viên! Dương Tông Hựu, mày
đã hủy hoại sự trong sạch của tao!”

Nó thở dài: “Sao cảnh sát lại nghĩ mày là tiếp viên được nhỉ? Không có mắt

nhìn người, trông mày chẳng giống tẹo nào!”

Tôi chống hai tay lên eo đợi nó nói tiếp.

“Nhìn sao cũng thấy mày giống má mì!”
Tức chết mất, tức chết mất! Con người này quả đúng sinh ra để khắc mình

đây mà! Đáng lẽ hồi bé tôi đã phải dìm chết nó!

Tôi hút roạt một hơi hết sạch cốc trà sữa, dồn sức bóp méo chiếc cốc nhựa,

quẳng vào người nó.

Sau khi Bưởi đi, tôi cố gắng làm việc, không để cho mình có thời gian nghỉ

ngơi, cắt cắt dán dán lần mò cả nửa ngày, tiến độ cực kỳ chậm chạp.

“Cần giúp không?” Chẳng biết Hà Nhược Kỳ xuất hiện từ lúc nào, hỏi:

“Phải dán hết những thứ này à?”

“Không sao đâu, mình tớ được rồi...” Tôi vội xua tay.

“Sao phải khách sáo! Đợi tớ, tớ tìm người đến giúp.” Cô ấy chạy ra khỏi

lớp.

Người Hà Nhược Kỳ tìm đến giúp là Bưởi và hai cậu bạn lớp nó.
“Lớp tớ đông nhân lực, thiếu vài người cũng không sao!”

“Các bạn nữ cần giúp đỡ, tất nhiên chúng tớ không thể nào thoái thác.”
Bạn nam cười gian xảo.
“Vì ở đây có gái xinh chứ gì! Đến lớp phó văn thể mỹ của quý lớp cũng

đến...” Tôi liếc xéo Bưởi.

Nó nhún vai như chẳng can hệ gì đến mình, cầm tờ giấy dán tường màu lam

đậm chìa trước mắt tôi: “Lớp tao không dùng tới, cho mày đấy!”

“Không dùng nên mới cho à, coi tao là cái thùng rác chắc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.