SA HUỲNH - Trang 133

những người lính với dân bị bỏ rơi may ra có được trong lúc hổn loạn này.
- Ông Hoàng...
Tiếng gọi thật nhỏ, tan trong gió, trong tiếng ồn ào nhưng Hoàng nghe
được. Tâm tư anh chờ nghe tiếng gọi này từng sát na. Trong bộ nâu sòng
nhầu nát, bẩn thỉu, khuôn mặt gầy gò, hai gò má xạm nắng, Sa Huỳnh đứng
bơ vơ giữa trời trưa nắng gắt. Ánh mắt thăm thẳm nhìn Hoàng. Tia nhìn của
người ni cô chiếu rọi một điều giá trị hơn ngọc ngà châu báu. Tôi yêu
ông… Tôi chờ ông… Tôi đợi ông… Tôi tìm ông… Tôi mong ông… Tôi
mừng vui khi gặp lại ông…
- Sa Huỳnh...
Người ni cô mỉm cười. Hoàng cảm thấy bao nhiêu khổ sở, phiền muộn
đằng đẵng cưu mang chợt tan biến vào nụ cười mênh mông tình cảm không
thể diễn tả, không thể nói bằng ngôn từ trần thế.
- Sa Huỳnh mạnh không?
Không màng tới bốn người lính đang chăm chú nhìn, Hoàng nắm lấy bàn
tay của người ni cô. Sa Huỳnh thì thầm bên tai người lính chiến.
- Không... Tôi bị bịnh nặng lắm...
- Bịnh gì vậy?
Hoàng lo lắng hỏi.
- Bịnh của tôi khó chữa lắm...
- Sa Huỳnh bị bịnh gì...?
Hoàng hỏi lần nữa với giọng thật lo âu. Hơi thở nóng của Sa Huỳnh phà
vào tai anh cùng với tiếng thì thầm êm ái.
- Tương tư...
Bật cười sung sướng Hoàng nhìn vào mắt Sa Huỳnh.
- Tôi cũng gần chết vì bịnh này...
Cúi nhìn xuống sư cụ đang nằm thiêm thiếp trên cát Sa Huỳnh nói nhỏ.
- Sư cụ yếu lắm. Tuần lễ nay không có thuốc thang hay ăn uống gì hết...
Khom người nâng sư cụ lên Hoàng nói nhanh.
- Sa Huỳnh đi với tôi về chỗ đóng quân rồi mình sẽ về Sài Gòn...
Ánh mắt của Sa Huỳnh chợt long lanh cùng với nụ cười tươi vui khi nghe
Hoàng nói " mình sẽ về Sài Gòn ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.