SA HUỲNH - Trang 135

Hoàng quay lại cười khi nghe tiếng Sa Huỳnh vang lên sau lưng của mình.
- Đẹp vô cùng... Ni cô chắc quen rồi phải không?
Liếc một vòng quanh quất không thấy ai Hoàng thì thầm.
- Sa Huỳnh...
- Dạ...
Hoàng cảm thấy lòng mình lao đao chết ngợp vì tiếng " dạ " ngoan hiền.
- Tôi nhớ Sa Huỳnh...
- Tôi cũng nhớ ông... Ông chỉ nhớ tôi thôi ư...
Thấy người lính nhìn mình dò hỏi Sa Huỳnh cười.
- Ông chỉ nhớ chứ không có gì khác hả?
Hoàng cười.
- Còn nhiều thứ lắm không nói được...
Bóng tối đổ xuống làm thành biển đen. Gió thổi mạnh. Giọng nói nhỏ, trầm
ấm của người ni cô như tan loãng trong gió.
- Ông cứ nói đi. Mình có rất nhiều thời giờ...
- Sa Huỳnh không sợ?
- Sợ gì?
- Sợ người ta dị nghị...
- Tôi không ngại điều đó...
Ngừng lại giây lát giọng nói vang lên chậm và nhuốm chút buồn rầu.
- Tôi chỉ sợ khi đối diện với Phật hay với cái tâm của chính mình...
- Tôi yêu Sa Huỳnh... Anh yêu em... Đó là điều tôi muốn nói...
Vì trong bóng tối nên Hoàng không thấy được Sa Huỳnh ứa nước mắt.
- Tôi biết... bởi vì... bởi vì tôi cũng như ông...
Im lặng thật lâu rồi giọng nói của người ni cô nhẹ vang lên như tiếng thở
dài.
- Tại sao ông trở lại Sa Huỳnh?
- Tôi lo cho Sa Huỳnh... Tôi biết nếu không trở lại làng Sa Huỳnh tôi sẽ
không còn có dịp nào để gặp lại Sa Huỳnh nữa. Sư cụ bảo tôi cái duyên là
do nhân quả. Duyên giữa tôi và Sa Huỳnh sẽ bị đứt đoạn nếu không có
hành động của chúng ta để tạo ra nhân quả...
Sa Huỳnh cười thánh thót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.