SA HUỲNH - Trang 163

Chu Sa Lan
SA HUỲNH

Chương 16

Sáng 15. Trời nhiều mây trắng. Gió gai gai lạnh. Hoàng với Há và Bảnh
cộng thêm Trường đứng dưới hầm núp lộ thiên im lặng uống cạn những
giọt cà phê cuối cùng.
- Tụi nó có thể đánh mình tối nay. Nếu không thời ngày mai...
Nhìn Trường và Bảnh Hoàng nghiêm giọng.
- Hai ông nên nhớ là phải dẫn lính rút ngược về hướng tây...
Trường gật đầu làm thinh. Dù không muốn nhưng đại đội phải chạy. Không
chạy là pháo dập nát thây. Đại liên bắn tan xác hay chết ngộp vì bị T54 đè.
Chỉ mới ba ngày mà đại đội mẻ nhiều. Bảy chục giờ còn khoảng bốn mươi
chưa kể trong số này có người bị thương. Tinh thần suy xụp, đạn chỉ có
năm bảy chục viên, không LAW, không TOW thời làm sao cản được cả
ngàn chiếc T54 và PT76. Ai ở trong hoàn cảnh này cũng phải chạy bởi vì
đánh là chết. Ở lại là bị bắt.
Bum... Bum... Bum... Trường và Bảnh nhào về hố của mình khi nghe tiếng
départ của pháo địch. Hàng trăm ngàn quả đại bác đủ loại trút xuống làng
Bà Râu, dập xuống vị trí đóng quân của Hoàng. Tội nghiệp cho người lính.
Họ trở thành một thân xác tê cứng vì kinh hoàng và sợ hãi tới độ chỉ còn
biết bịt tai chặt để khỏi nghe thứ âm thanh khủng khiếp.
- Má ơi... Con chết má ơi...
- Bố ơi... Cứu con bố ơi...
- Chúa ơi...
- Phật ơi...
- Trời ơi... Chết tôi...
Những tiếng la tuyệt vọng. Tiếng gào. Tiếng hét đau đớn của người bị
thương. Tất cả đều vỡ nát. Vỡ vụn. Vỡ tan tành trong chuỗi âm thanh giết
người hung hãn và cuồng nộ. Tiếng pháo chưa dứt đèn pha sáng quắc quét
từng đường dài cùng với đại liên gầm rống.
- Đéo mẹ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.