SA HUỲNH - Trang 72

Chu Sa Lan
SA HUỲNH

Chương 8

Gió lạnh se sắt. Trời hắt hiu buồn. Lá vàng bay tản mác. Tuy mới đầu tháng
mười mà dường như mùa đông đã về trên thành phố Ashland thuộc tiểu
bang Kentucky. Nguyễn ngồi im trên băng đá nhìn ra sông. Anh không hiểu
tại sao mình lại lạc tới thành phố này. Dòng sông Ohio mênh mông. Sương
mù giăng giăng trên mặt sông. Phía bên kia sông mấy xóm nhà ẩn hiện. "
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai ". Người thanh niên xa nhà xa nước
chợt thở dài hắt hiu khi nhớ tới câu thơ trên.
- Tâm Ấn... Thôi về con... Chắc ba mong má con mình lắm...
Nghe tiếng người nói ngôn ngữ của quê hương Nguyễn quay lại. Anh thấy
một thiếu phụ đang nắm tay dìu đứa bé đi chập chửng. Đứa bé bụ bẫm, nét
mặt sáng láng và đôi mắt tròn to thật dễ thương.
- Xin lổi bà là người Việt Nam?
Mỉm cười thiếu phụ cất giọng thanh thanh.
- Dạ... Thưa ông tôi là người Việt Nam. Chắc ông cũng ở trong phố này?
Nguyễn lắc đầu.
- Thưa bà không... Tôi từ xa tới...
- Dạ... Chắc ông đến thăm người quen?
- Thưa bà không... Tôi tình cờ ngang qua đây thấy phong cảnh đẹp nên
dừng lại đôi ngày... Tôi sang Mỹ một mình nên lang thang khắp nơi...
Dường như thông cảm và ái ngại cho hoàn cảnh bơ vơ của người đồng
hương, thiếu phụ nói bằng giọng ân cần.
- Thưa ông trời cũng sắp tối rồi. Nếu ông không ngại tôi mời ông đến nhà
dùng cơm. Chồng tôi rất vui khi gặp người đồng hương...
- Dạ cám ơn bà… Tôi...
Nguyễn ngập ngừng. Hiểu ý thiếu phụ vui vẻ nói tiếp như để cho người
đồng hương mới gặp biết mình thành tâm mời mọc chứ không phải vì lịch
sự.
- Ông đừng ngại... Lâu lắm rồi hai vợ chồng tôi không có gặp người đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.