SA HUỲNH - Trang 87

Chu Sa Lan
SA HUỲNH

Chương 10

- Ông thầy... Đại úy...
Hoàng mở mắt khi nghe tiếng người gọi. Trước mặt anh là thượng sĩ Bảnh,
mặc quân phục và tay xách túi quân trang nặng trĩu. Đặt túi quân trang
xuống sàn Bảnh hỏi.
- Ông thầy khỏe không?
Hoàng gật đầu cười.
- Ba tháng trước thời mệt còn bây giờ thời khỏe... Tôi sắp xuất viện rồi.
Ông và anh em khỏe không?
Bảnh cười hà hà.
- Khỏe re như bò kéo xe. Trận An Lộc xong rồi nên tôi được bảy ngày phép
về thăm vợ con. Tiện tôi tạt qua thăm ông thầy trước khi trở về tiểu đoàn...
Ngừng lại giây lát ông ta cười tiếp.
- Tôi dồn tất cả quần áo, thư từ và sổ sách của ông thầy vô cái túi này.
Trong đó có một cây thuốc Lucky của anh em hùn tiền mua tặng ông thầy...
- Tôi cám ơn anh em... Nhờ ông nói tôi có lời hỏi thăm anh em trong đại
đội...
Bảnh bắt tay Hoàng thật chặt trước khi từ giã. Gượng ngồi dậy bước xuống
sàn anh chậm rãi mở cái túi quân trang của mình ra. Đôi giày trận vẫn còn
lấm bùn đất. Hai bộ quân phục nhăn nheo. Hoàng mỉm cười khi thấy cây
thuốc lá. Khuôn mặt của người thương binh hơi lộ vẻ buồn rầu khi cầm cái
bịch ni lông lên. Bằng tất cả trịnh trọng và nâng niu anh cẩn thận lôi ra một
xấp phong thư. Cầm từng cái lên ngắm nghía Hoàng cười vui. Có bốn
phong thư còn nguyên. Quyển nhật ký của Sa Huỳnh rơi ra. Cầm quyển
nhật ký lên Hoàng cau mày khi thấy một lỗ nhỏ xuyên từ đàng trước mặt ra
tận sau lưng. Nhìn đăm đăm lỗ nhỏ bị cháy nám vàng Hoàng chợt hiểu. Ứa
nước mắt anh lẩm bẩm.
- Sa Huỳnh... Cám ơn Sa Huỳnh...
Bây giờ anh mới hiểu tại sao mình bị bắn ngay ngực mà không chết. Viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.