SẮC, GIỚI - Trang 13

hứng thú. Nếu nàng không thực hiện xong công chuyện hôm
nay, có thể nàng sẽ không còn cơ hội nào.
Nàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa. Nàng cảm thấy
rờn rợn như có điềm báo trước thất bại, giống như chổ tuột
chỉ của chiếc vớ lụa đang âm thầm bò trườn lên khắp thân
thể nàng. Ngồi ở chiếc ghế đàng kia, một người đàn ông
mặc y phục Trung Hoa -- cũng một mình, đọc báo --. đang
quan sát nàng. Hắn ta đã ngồi ở đấy trước khi nàng đến, cho
nên hắn không thể nào là ngưới theo dõi nàng. Có lẽ hắn ta
đang cố đoán xem nàng làm nghề ngỗng gì; nữ trang của
nàng thứ thiệt hay là đồ giả. Nàng không giống như gái
nhảy, nhưng nếu nàng là diễn viên, hắn ta không nhận được
tên tuổi nàng.
Thực sự, trong một cuộc đời cũ, nàng đã là một diễn viên, và
giờ đây, cũng đang sắm một vai trò, nhưng vở bi kịch quá bí
mật không cho phép nàng được nỗi tiếng.
Lúc còn học đại học ở Quảng Đông nàng đã là ngôi sao sáng
trong nhiều vở kịch lịch sử thúc đẩy lòng ái quốc. Trước khi
thành phố bị thất trận vào tay người Nhật, trường đại học đã
dời sang Hong Kong, nơi đó đoàn kịch đã công diễn lần cuối
cùng. Đầy kích động, không thể nào êm dịu lại sau khi màn
nhung đã hạ xuống, nàng đã cùng với các bạn trong đoàn ra
phố để ăn tối. Nhưng ngay cả khi đã chia tay các bạn, nàng
cũng vẫn chưa muốn về nhà. Thay vào đó, cùng với hai
người bạn gái cùng lớp, nàng đã đi khắp thành phố, ngồi
trên tầng trên vắng ngắt của chuyến xe điện lắc lư gập ghềnh
qua các nẽo đường trung tâm Hong Kong, ánh đèn neon
quãng cáo nhoang nhoáng trong bóng đêm qua hai hàng cửa
sổ.
Đại học Hong Kong cho sinh viên Quảng Đông sử dụng vài
căn phòng nhưng lớp học lúc nào cũng chật nức như cá mòi,
thiếu thoải mái nhắc nhở bọn họ thân thế ăn nhờ ở đậu. Sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.