SÀI GÒN - CHUYỆN ĐỜI CỦA PHỐ - TẬP 1 - Trang 235

Phú Nhuận nhỏ nhưng nghệ sĩ không thiếu. Nhớ cái nhà rộng có sân vườn

của nhạc sĩ Phạm Duy ở cư xá Chu Mạnh Trinh, đám con trai hay ra chơi bên cái
hồ nước. Thỉnh thoảng lại có mở tiệc, bầy trẻ ngóng mỏ nhìn những ca sĩ đẹp rực
rỡ dưới ánh đèn điện đến dự tiệc. Gần đó là nhà của ông văn sĩ người Bắc, thần
tượng của học trò Sài Gòn vì là người viết truyện Chương còm, Dũng Đakao, Mơ
thành người Quang Trung
. Ca sĩ Phương Hồng Ngọc xinh như mộng vẫn theo mẹ
ra khu chợ Ga đường Trương Tấn Bửu nối dài mua vải, mua xà bông thơm. Nhà
nghệ sĩ Kim Cương ở Hoàng Diệu kín cổng cao tường, thỉnh thoảng lại có người
tò mò ngóng ngó, ao ước nhìn thấy kỳ nữ nổi tiếng làm rơi nước mắt đêm qua với
mấy vở Lá sầu riêng, Dưới hai màu áo. Thỉnh thoảng lại thấy ca sĩ Thanh Phong
ban Tam ca Sao Băng mặc quần tây trắng đứng hút thuốc với dáng vẻ hào hoa
dưới dãy phố lầu đối diện Nhà thờ Nam. Cách đó vài trăm mét trên đường
Trương Tấn Bửu (nay là Trần Huy Liệu) là nhà của ca sĩ Kim Loan, cô ca sĩ xinh
đẹp với giọng khàn hát tuyệt hay bài Đan áo mùa xuân của Phạm Thế Mỹ.

Quanh quẩn đâu đó ở Phú Nhuận những năm sau này, người Phú Nhuận

quen với sự có mặt của những nghệ sĩ như họa sĩ Nguyễn Gia Trí, Năm Châu,
Dương Thiệu Tước. Những người chọn Phú Nhuận để sinh sống như một vùng
đất nội thành tiện lợi đi lại nhưng êm đềm.

Dù phố phường chật chội mấy vẫn có những khoảnh khắc lắng dịu khi đi

qua dăm ngôi nhà đường Nguyễn Trọng Tuyển, Đặng Văn Ngữ. Giữa lúc tấc đất
tấc vàng, một miếng đất mặt đường rộng ba mươi mét bề ngang nằm “trơ gan tuế
nguyệt” với hàng rào cũ kỹ, bên trong thấp thoáng sau mấy cây vú sữa tím là ngôi
nhà nhỏ đặt vài chậu kiểng trước nhà như một thứ bình phong. Cái bàn thiên
trước sân đặt mấy trái vú sữa chắc là cây nhà lá vườn, sân vẫn là sân đất, thấm
nước khi mưa về và bốc lên mùi đất ẩm, mùi cỏ lá. Khách đi ngang qua chợt
thèm có dịp thăm ngôi nhà vào một dịp giỗ Tết gì đó để biết đâu có thể tìm lại
không khí của Sài Gòn cũ những năm sáu mươi ở Phú Nhuận, hay xa hơn là cảnh
sống miệt vườn Mỹ Tho, Cao Lãnh. Bà cụ già ra thắp nhang bàn thiên vẫn giữ nét
mộc mạc của người Nam bộ xưa, cái khăn rằn vắt vai. Mấy người con trai đi làm
cơ quan nhà nước về nhà lo tưới cây, quét lá. Họ sống không ồn ào, ít tham vọng,
rất lặng lẽ như rất nhiều người gốc gác từ lâu ở Sài Gòn, để mặc đất cũ đãi người
mới đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.