SÀI GÒN - CHUYỆN ĐỜI CỦA PHỐ - TẬP 1 - Trang 236

Một thế hệ người cũ của một thời Phú Nhuận đang trôi dần về quá khứ.

Ngôi nhà cô giáo lớp ba trường Võ Tánh của tôi nép mình dưới bóng cây vẫn là
cái mái ngói dột nát. Hồi cuối những năm sáu mươi đến nhà cô cả đám học trò
mê mẩn khi nhìn thấy những cái trứng chim cút kỳ lạ nhỏ xíu có đốm màu nâu,
khác hẳn với trứng gà trứng vịt ở nhà. Một đứa chìa ra mấy đồng xu keng xin
mua một trứng cút để mang về chơi nhưng cô chỉ mỉm cười. Phong trào chim cút
làm giàu rồi cũng sập tiệm và cô vẫn sống một mình đến cuối đời. Ngồi trên bộ
ván cũ mà giờ đây quá mỏng mảnh, khác với cái nhìn con nít hồi xưa, tôi nhìn
dáng cô cóm róm pha trà nước mà thấy thời gian như bóng câu qua cửa. Xe lửa
lại sầm sập đi qua. Tiếng còi tàu không thay đổi khi đi ngang qua Phú Nhuận, từ
cổng số 6 Lê Văn Sĩ, số 7 Nguyễn Văn Trỗi, số 8 Nguyễn Trọng Tuyển và số 9
Hoàng Văn Thụ. Đó là chút thanh âm ngày cũ còn sót lại của quận Phú Nhuận,
chốn quê nhà nhỏ của người sinh ra trên đất Sài Gòn rộng lớn này.

Một góc lăng mộ ông Trương Tấn Bửu, Phó tổng trấn Gia Định thành đầu

thế kỷ 19, nằm trên đường Nguyễn Thị Huỳnh, Phú Nhuận. Ảnh: Đức Trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.