SÀI GÒN - CHUYỆN ĐỜI CỦA PHỐ - TẬP 1 - Trang 239

Ảnh: Sam d’cruz

Trong xóm ai cũng biết A Xồi nhất định không ăn thịt vịt dịp Tết. Ông bảo

không ăn được vì xui lắm, làm ăn chậm chạp cả năm như vịt vậy.

Ngôi nhà còn lại của ông già người Tiều mà hàng xóm gọi là A Căng thì

khác. Vốn làm rẫy cải hồi xưa, giờ đã già yếu, vợ mất từ lâu, A Căng sống một
mình với cậu con trai độc thân. Khác với ngày thường thích ăn mặn, ăn cơm với
món mặn như củ cải muối, măng khô, cá khô, mắm khô, ngày Tết cả nhà ông lại
làm món thịt vịt, có đem qua mời hàng xóm vài miếng trừ nhà A Xồi. Đó là
những miếng vịt ram mỡ để nguội, ăn béo và mặn. Riêng với A Xồi, ông sai con
trai mang qua biếu Chỉn túi , một thứ bánh chiên tròn như bánh cam của người
Việt, có nhân bắp rang, thơm và béo mà tôi đã có dịp ăn. Riêng chị Neáng người
Khơ me cuối xóm thì không ăn Tết Việt. Chị bảo Tết của tụi tui tới tháng Tư lận,
nhưng thế nào tui với đứa con gái cũng đi chùa mùng Một Tết cho dzui.

Một bữa sáng, người ta nghe ông A Căng khóc rống lên. Anh con trai thức

dậy hốt hoảng chạy tới chạy lui xem chuyện gì xảy ra. Thì ra đêm qua nhà ông bị
ăn trộm đột nhập. Thật ra, không phải trộm. Một người đi nhặt ve chai nào đó
thấy trong sân nhà ông, trên cái đi văng ông hay nằm chơi có một cái gối mây mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.