SÀI GÒN - CHUYỆN ĐỜI CỦA PHỐ - TẬP 1 - Trang 33

Chủ nhà vốn là một Việt kiều đã sống nhiều năm ở nước ngoài. Lâu nay, dù

không phải là người chuyên chú chuyện sưu tầm, nhưng anh thích dành thời giờ
rảnh lang thang chợ đồ cổ Lê Công Kiều. Ngày chủ nhật, anh ra uống cà phê sớm
ở góc đường, lẳng lặng nghe những “chuyên gia” và lắm “nhà sưu tập” bàn tán,
dẫn dắt người khác vào trận địa mê hồn này. Xong cử cà phê, anh đi dọc con
đường với lòng háo hức không kém những lần anh đi mua yardsales ở nước
ngoài.

Anh nhanh chóng nhận ra trên con phố này có rất nhiều cửa hàng chưng thứ

đồ giả cổ khá trâng tráo và bày những bức tranh sơn mài mới toanh nhưng vẫn
khẳng định chắc chắn là tranh Thành Lễ. Anh thích thú nhìn cái ghế xoay bằng
gỗ, lưng tựa có gắn thêm miếng gỗ tựa đầu có thể đưa lên hạ xuống. “Đây là cái
ghế hớt tóc. Hồi nhỏ, tôi bé quá, ông thợ hớt tóc phải đặt ngang trên thành ghế
một miếng gỗ để ngồi cao lên mới hớt được.” Anh ngắm nghía những cái đôn voi
Biên Hòa. Nó mới quá và không gợi cảm chút nào. Dăm món đồ đồng khá quen
thuộc. Thú vị nhất là khi anh phát hiện và mua được mớ tượng gỗ Phi Luật Tân.
Hồi xưa gần nhà có một ông thầu khoán thường nhập về những tượng này để
trang trí cho những căn nhà mới xây. Khi chủ nhà khui thùng ở ngoài sân, anh
đứng bên hàng rào mê mẩn nhìn, thèm có được bức tượng con gấu đang bắt cá
hay tượng một nông dân vác quầy chuối. Sau này, anh thấy thỉnh thoảng có vài
cái tượng cũ giống như vậy được bày bán với giá không mắc trên vỉa hè đường
Lê Công Kiều, có sứt mẻ chút ít nhưng vẫn có thể trưng bày được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.