SÀI GÒN - CHUYỆN ĐỜI CỦA PHỐ - TẬP 2 - Trang 139

bổng tăng thêm, thì tôi cũng xá dài từ chối. Tiền đâu đóng một lần số lớn?
Đóng ích gì khi cận địa viễn thiên? Duy xin hỏi nhơn đạo đâu và công lý đâu?
Phiền một điều: trả tôi lương thơ ký, khi dùng bắt làm trọng trách quản thủ?
Cũng bởi tôi cô thế. Say với nghề nên đã ký giao kèo “đã ưng thuận”, phải câm
miệng chớ sao? Xin từ đây bỏ chánh sách thiếu rộng lượng ấy.

Tưởng cam số phận cho xong một kiếp, nhưng cũng không được với căn

quả. Đã không được ban bố ân huệ nào, bỗng từ mấy tháng nay bị ốp lương
hưu, khổ chưa? Chỉ tháng 10-1967, còn lãnh 3.451 đồng mỗi tháng, không chỉ
đủ khỏi lo mỗi ngày một cữ lót lòng cho gia đình mỗi sáng. Nhưng từ tháng
11-1967, sở kho bạc ra lịnh chận lại mỗi tháng 670 đồng (có cấp biên lai đàng
hoàng), làm vậy để bắt buộc tôi phải trả số thuế lợi tức còn thiếu năm 1963. Về
số thuế này, khi còn làm việc, năm 1964, tôi biết trước, có đến kho bạc hỏi trả,
được trả lời: “Về đi, sau sẽ hay”. Đến chừng tôi thôi việc, có tháng phải bán
từng món ưa thích để ăn, khi ấy, năm 1965, lại thúc thuế dữ dội. Tôi làm đơn
xin miễn, đơn bị bất (bác?). Tôi đến kho bạc Gia Định xin vào ngồi tù trừ nợ
kiểu giam-thâu cũ, trả lời không có luật như vậy, nhưng sẽ bị ốp hưu bổng. Rồi
có thiệt. Xin hỏi:

Ốp tôi mỗi tháng 670 đồng, có “mập” cho ngân quỹ chút nào không? Bị đục

khoét tận xương tủy không lo, lo gỡ từ miếng mày ghẻ ngoài da. Riêng tôi, mất
670 đồng, tôi thấy “ốm”, ốm mỗi ngày một ổ bánh hai mươi đồng cho cháu
con nó gặm.

Vả lại, ốp như vậy độ bốn năm nữa mới dứt số nợ. Khi ấy, Sở Thuế vụ có

hãnh diện đã bắt một tên già có tánh ương ngạnh tùng phục phép nước chăng?
Riêng tôi, tôi tủi hổ thầm. Cho phép tôi ví dụ, nếu có vụng về là ngoài ý muốn,
chớ tôi không vô lễ chút nào. Tôi ví Chánh phủ lớn, khỏe mạnh và sức như sức
trâu cui. Thằng chăn là sở Thuế vụ. Thân tôi như bọ mắt. Bọ mắt cắn sừng
trâu. Có thấm vào đâu? Thế mà thằng chăn mảng lo bắt cho được bọ mắt tý
hon quên gỡ hằng hà đỉa trâu đỉa mén bu nhau nút máu trâu cui đến ốm tong
teo. Ngân quỹ hao mòn vì nạn đục khoét, thâm lạm triệu này triệu kia không
lo, để lo bóp họng chận hầu công chức về hưu: dẹp đi, tôi có tiền thì trả ngay,
đâu thèm giựt. Tìm ra một ví dụ hết sức vô duyên, phải tốn đến 25.000 đồng
trả làm bốn năm dài. Nếu được sống mãi đến sạch nợ thì đây là một cách bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.