SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 172

Trần nhà phía trên họ mở ra, chiếu sáng họ với một quả cầu sắt cỡ quả

dưa đỏ trên tay. Connor kêu lên: "Chạy!"

Cậu và Paolo bám vào nhau tập tễnh bước đi mất, nóng lòng đuổi theo

một tia lửa súng thần công ở phía xa.

Không có ánh sáng từ quả táo, bọn ta hoàn toàn ở trong bóng tối.

"Tuyệt!" Giọng Meg vang lên: "Giờ sao?"

"Ta nghĩ chúng ta nên đi theo hướng khác."

Nhưng nói thì dễ hơn làm nhiều. Cảm giác bị mù có vẻ ảnh hưởng đến

Meg nhiều hơn ta. Nhờ vào cái thân thể người thường này, ta có thể cảm
nhận được sự tê liệt và bất lực. Tuy nhiên, ta có được nhiều hơn chỉ là tầm
nhìn. Âm nhạc yêu cầu khả năng nghe rất cao. Còn cung thuật yêu cầu khả
năng cảm nhận và xác định hướng gió. (Tất nhiên, tầm nhìn rất quan trọng
nhưng hiện giờ thì nó không có tác dụng lắm.)

Bọn ta lê bước về phía trước, tay giờ ra về trước lần mò. Ta lắng nghe

những tiếng lách cách, răng rắc và cót két đáng ngờ, chúng có thể dẫn đến
một đám những tiếng nổ, nhưng ta nghi ngờ là khi ta nghe được tiếng chỉ
dẫn nào thì cũng đã quá muộn để chạy trốn.

Cuối cùng Meg và ta cũng học được cách đi cùng nhau với hai cái

chân bị buộc chặt. Nó không dễ chút nào. Ta có được sự nhịp nhàng hoàn
hảo. Nhưng Meg luôn đi quá nhanh hoặc quá chậm, khiến bọn ta thường bị
đi quá lệch sang trái hoặc phải rồi đâm vào tường.

Bọn ta lòng vòng lộn xộn trong vài phút, hoặc cũng có thể là vài ngày.

Trong đại mê cung, thời gian rất loạn. Ta từng nghe Austin nói đại mê cung
đã trở nên rất khác kể từ khi người tạo ra nó chết đi. Ta bắt đầu hiểu ý cậu
là gì. Không khí có vẻ sạch hơn, dường như không có quá nhiều sự sống
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.