SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 174

"Có tiếng cưa ở bên phải." Ta nói "Và một mùi hương tồi tệ ở bên

trái."

"Tôi chọn bên trái."

"Dĩ nhiên."

Meg thổi vào ta mùi hương mâm xôi đặc trưng, rồi tập tễnh rẽ sang

bên trái, kéo ta đi cùng. Miếng thiếc mảnh bắt đầu cọ xát vào chân ta.Ta
cảm nhận được mạch đập trên chân Meg làm ta loạn cả nhịp nhạc. Mỗi khi
ta căng thẳng (nó không hay xảy ra đâu), ta thường hay ngân nga một bài
hát để trấn tĩnh bản thân, thường là Ravel's Bolero hay bài hát Hy Lạp cổ
"Khúc ca Seikilos". Nhưng mạch đập của Meg làm ta loạn lên, giai điệu
duy nhất ta giữ được là "Chicken dance", nó không hay lắm đâu.

Bọn ta đi men theo bờ tường. Mùi khói núi lửa dâng lên mạnh mẽ.

Mạch của ta đập rối loạn. Tim ta đập trong ngực theo mỗi nhịp "cluck,
cluck, cluck" của bài "Chicken dance". Ta sợ là ta biết bọn ta đang ở đâu.
Nhưng ta tự nói với bản thân là điều đó không thể. Bọn ta không thể đi bộ
qua nửa vòng trái đất. Nhưng đây là đại mê cung. Ở chỗ này, khoảng cách
trở thành vô nghĩa. Mê cung biết cách khai thác sự yếu đuối của nạn nhân.
Tệ nhất: nó có một khiếu hài hước xấu xa.

"Tôi thấy ánh sáng!" Meg nói.

Cô nhóc đúng. Bóng tối đen kịt chuyển dần sang màu xám u ám. Ở

phía trước, đường hầm kết thúc với một hang động hẹp theo chiều dài như
miệng núi lửa. Trông nó như thể có một cái vuốt khổng lồ đã chém ngang
hành lang và để lại vết thương trên mặt đất. Ta đã từng nhìn thấy một sinh
vật có móng vuốt như vậy bị rơi xuống Tatarus. Và ta không có nhu cầu
chứng kiến thêm.

"Chúng ta nên quay lại." Ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.