SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 175

"Điều đó thật ngu ngốc!" Meg phản đối. "Anh không thấy ánh sáng

màu vàng đó sao? Có một quả táo vàng ở đó."

Tất cả những gì ta thấy là tro và hơi độc vấn vít như một chiếc lông

chim xoắn ốc. "Thứ phát sáng có thể là dung nham." Ta nói. "Hoặc là bức
xạ nhiệt, hoặc một đôi mắt. Tin ta đi, một đôi mắt phát sáng chẳng bao giờ
là thứ tốt đẹp gì."

"Đó là một quả táo!" Meg khăng khăng. "Tôi có thể ngửi được mùi

táo."

"Ồ, vậy là nhóc đã nâng cao khả năng cảm nhận rồi sao?"

Meg cố đi lên và ta bắt buộc phải theo cùng. Ở cuối đường hầm,

chúng ta thấy một gờ tường hẹp. Vách tường đối diện chỉ dài có 10 bước
chân nhưng lại có một khe nứt sâu hun hút. Cổ họng ta đau rát như có một
khối lập phương bằng băng chặn lại. Ta chưa bao giờ ở dưới sâu như thế
này, nhưng ta biết chính xác bọn ta đang ở đâu. Bọn ta đang đứng ở
Omphalus, trung tâm của thế giới cổ xưa.

"Anh đang sợ hãi." Meg nói.

Ta cố dùng tay bịt miệng cô nhóc, nhưng cô nhanh chóng cắn ta.

"Đừng có chạm vào tôi." Cô gầm gừ.

"Im lặng đi."

"Tại sao?"

"Bởi vì, ngay bên trên chúng ta," giọng ta vỡ ra "Delphin. Đó là phòng

của nhà tiên tri." Mũi Meg run lên như mũi thỏ: "Không thể nào."

"Không, chính là nó." Ta thì thầm. "Và nếu đó là Delphin, có nghĩa

là..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.