SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 277

Ta chỉ vào những cây phong lữ mọc lên từ cổ và nách cô nhóc. "Bao

nhiêu hạt mà được chừng ấy?"

"Một"

"Thế thì nhiều hạt quá sẽ làm nhóc chết ngạt mất. Ta đã biến quá nhiều

người ta yêu quý thành hoa rồi, Meg. Ta không..."

"Cứ làm đi!"

Lũ kiến không ưa cái ngữ điệu ấy. Chúng tiến lên và nhe răng. Ta rắc

đống hạt phong lữ còn lại lên cái kén, rồi đặt tên lên cung. Giết 1 con kiến
sẽ chẳng có tác dụng gì nếu 3 con còn lại xông vào xơi tái bọn ta, vậy nên
ta ngắm vào mục tiêu khác. Ta bắn lên trần tổ, chỗ ngay trên đầu lũ kiến.

Đó là ý tưởng trong lúc tuyệt vọng, nhưng ta đã từng dùng những mũi

tên làm sập một toà nhà. Năm 464 trước Công nguyên, ta đã tạo ra một cơn
địa chấn, suýt cho bay màu toàn bộ đám người Sparta bằng cách bắn trúng
một vết nứt ở góc độ thích hợp. (Ta chưa bao giờ thích người Sparta.)

Lần này, ta không được may mắn. Mũi tên cắm sâu vào đống đất với

tiếng 'thịch' chán ngắt. Đám kiến nhích thêm 1 bước, và nhả thêm một đống
acid. Đằng sau ta, Meg đang vùng vẫy cố thoát khỏi cái kén, thứ giờ đã bị
bao phủ bởi thảm hoa tím.

Cô nhóc cần thêm thời gian.

Hết ý tưởng, ta tháo chiếc khăn cờ Brazil từ trên cổ xuống và vẫy loạn

xạ, cố gắng hướng sự chú ý của bọn chúng vào chiếc khăn Paolo đã đưa.

"Lùi lại, lũ bốc mùi!" Ta gào lên. "Brazil!"

Đám kiến run run, có thể bởi vì màu sắc sặc sỡ của tấm khăn, cũng có

thể bởi giọng ta, hoặc là sự tự tin đến điên rồ đột ngột của ta. Trong lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.