SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 73

Nó tru lên và đập bộ ngực nhỏ bé. "Đào!"

Percy chầm chậm giơ cao thanh kiếm. Mũi cậu đỏ ửng với nước chảy

ròng ròng, mặt cậu thì sưng phù. "Meg, đứng im," cậu khụt khịt. "Anh sẽ..."

"Không!" cô nhóc kêu. "Đừng hại nó."

Cô nhóc ngập ngừng đặt bàn tay lên mái đầu xoăn tít của sinh vật đó.

"Mày đã cứu bọn tao," nhóc ấy nói với con karpoi. "Cảm ơn."

Não ta tức thì âm thầm chuẩn bị danh sách các phương thuốc thảo mộc

giúp tái tạo chân tay đứt lìa, nhưng trước sự ngỡ ngàng của ta, bé quả đào
không cắn đứt tay Meg. Nó lại còn ôm chân Meg và quắc mắt như thể
thách bọn ta dám tới gần.

"Đào," nó gầm gừ.

"Nó thích em," Percy nhận xét. "Ưm...tại sao?"

"Em không biết," Meg trả lời. "Thật đó, em đâu có triệu hồi nó!"

Ta cam đoan Meg đã triệu hồi nó, cố tình hoặc vô tình. Hiện giờ ta

cũng có vài suy đoán về gốc gác thần thánh trong cô nhóc, cộng thêm mấy
câu hỏi về "người giám hộ" mà lũ tinh linh đã nhắc tới, song ta quyết định
tốt hơn hết là hãy tra khảo cô nhóc khi vắng mặt đứa bé ăn thịt người cáu
kỉnh đang ôm lấy chân cô.

"Chà, có thế nào đi nữa thì," ta cất tiếng, "chúng ta nợ con karpos đây

mạng sống của mình. Nó làm ta nhớ đến câu nói mà ta đã sáng tạo cả triệu
năm trước: Mỗi ngày một quả đào, tinh linh bệnh dịch không đến nhà!"

Percy hắt hơi. "Tôi tưởng là táo với bác sỹ chứ."

Con karpos rít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.