SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 101

- Chào em yêu.
- Chào anh.
- Em có thích ngôi nhà cổ nầy không?
- Nó… nó đồ sộ quá!
- Nó là cái địa ngục. - Gã vòng tay ôm ngang người Peggy. - Đây là phòng
cũ của anh. Em thấy trên tường còn treo các dụng cụ thể thao. Thời nhỏ anh
muốn làm một vận động viên điền kinh. Anh có những ước mơ to lớn. Thời
là học sinh ở trường nội trú anh từng làm đội trưởng đội tuyển bóng đá của
trường. Anh nhận được hàng chục giấy mời của các huấn luyện viên các
trường đại học khác nhau.
- Anh đã nhận lời mời nào?
Gã lắc đầu:
- Anh chối tất. Cha anh nói họ chỉ quan tâm đến cái tên Stanford thôi, rằng
họ chỉ muốn đưa anh vào để nhận tài trợ của cha anh. Ông gửi anh tới một
trường đại học kỹ thuật, nơi chẳng có ai đá bóng cả. - Gã im lặng một giây,
rồi lẩm bẩm. - Anh đã có thể làm một vận động viên chuyên nghiệp…
Peggy nhìn Woody, bối rối:
- Anh nói sao?
Gã ngẩng lên:
- Đã bao giờ em đọc dòng chữ "Đứng đầu ngọn sóng" chưa?
- Chưa.
- Đấy là câu Marlon Brando (tên một diễn viên điện ảnh Mỹ) đã nói. Nó có
nghĩa anh và cha anh đã không thể chịu nổi nhau thêm nữa.
- Cha anh chắc là nghiêm khắc lắm.
Woody hú lên cười:
- Chưa thấy ai nói về cha anh tốt như em. Anh còn nhớ thời nhỏ có một lần
anh bị ngã ngựa. Song anh không sợ ngựa và muốn được cưỡi lại. Ông ta
cấm anh làm việc đó. "Mày không bao giờ thành một kỵ sĩ được đâu", ông
nói. "Mày quá ư vụng về" - Woody nhìn vợ. - Vì câu nói đó mà anh đã trở
thành một cầu thủ polo chín bàn.
Họ xuống gặp lại nhau quanh bàn ăn tối, một bữa ăn của những người lạ
với nhau. Họ ngồi trong cái im lặng thiếu tự nhiên, với một mối ràng buộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.