SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 20

Dmitri:
- Tôi phải gọi một cú điện thoại.
Không thể gọi từ trên tàu được. Dmitri nghĩ bụng.
Hai người đi ra hai buồng điện thoại công cộng kề mép ke. Dmitri nhìn
Stanford bước vào một buồng điện thoại, nhấc máy và thả đồng xu vào khe.
- Điện thoại viên, tôi muốn đặt một cuộc gọi tới Nhà băng Union, Thuỵ Sĩ.
Vừa lúc đó có một người đàn bà bước tới buồng điện thoại thứ hai. Dmitri
đứng chắn lấy lối vào.
- Xin lỗi, - bà ta nói. - Tôi…
- Tôi đang đợỉ một cuộc gọi.
Bà ta ngạc nhiên nhìn gã, "Ra thế", rồi quay nhìn buồng điện thoại mà
Stanford đang ở trong đó.
- Theo tôi thì bà không nên đợi, - Dmitri gầm gừ nói. - Ông ta sẽ còn gọi
lâu đấy.
Người đàn bà nhún vai rồi bỏ đi.
- A lô?
Dmitri nhìn Stanford nói vào máy.
- Peter đấy hả? Chúng tôi đang gặp phải một trục trặc nho nhỏ. - Stanford
đóng chặt cửa buồng điện thoại lại. Ông nói rất nhanh khiến Dmitri không
thể thấy gì được hết. Cuộc gọi kết thúc Stanford mới mở cửa và bước ra.
- Mọi chuyện ổn cả chứ, ông Stanford?
- Đi ăn trưa thôi.
Splendido mới là hòn ngọc của Portofino. Đấy là một khách sạn có tầm
nhìn khoáng đạt xuống mặt vịnh lóng lánh như thuỷ tinh ở bên dưới. Khách
sạn được xây dựng để đón những vị khách cực kỳ giàu có nên luôn rất dè
chừng với uy tín của mình.
Stanford, Sophia và Dmitri ăn trưa ở ngoài hiên.
- Anh lại gọi món cho em nhé? - Stanford hỏi - Họ có một số món đặc biệt
mà anh đoán em sẽ thích.
- Vâng.
Stanford gọi món trenette al pesto, một món mì địa phương, thịt bê và
focalina, một thứ bánh mì trộn muối cũng của bản xứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.