SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 230

chín, là một trong những nơi có tầm nhìn đẹp nhất Boston. Vừa bước vào,
Steve và Julia đã được người quản lý nhà hàng đón tiếp.
- Xin chào ông. - Ông ta nói. - Mời quí vị đi đường nầy! Tôi dành riêng cho
hai người một cái bàn rất đẹp cạnh cửa sổ.
- Nếu ông không thấy phiền. - Steve nói, - chúng tôi muốn được ngồi cạnh
tường.
Người quản lý nháy mắt.
- Cạnh tường?
- Vâng! Chúng tôi muốn được riêng tư.
Tất nhiên! - Ông ta dẫn họ tới một cái bàn trong góc. - Tôi sẽ cử phục vụ
đến ngay. - Ông ta nhìn chằm chằm vào Julia, và đột nhiên gương mặt ông
bừng sáng.
- A? Cô Stanford! Rất hân hạnh được cô đến đây. Tôi thấy ảnh cô trên báo.
Julia nhìn Steve, không biết phải nói gì.
Steve kêu lên:
- Chúa ơi! Chúng tôi để lũ trẻ trong xe. Hãy đi đón chúng đi? - Và quay
sang nói với ông ta. - Chúng tôi muốn hai ly Martini không pha. Hãy giữ
những quả ôliu nầy cho tôi nhé. Chúng tôi quay lại ngay.
- Vâng, thưa ngài.
Ông ta nhìn theo hai người hối hả đi ra khỏi khách sạn.
- Chúng ta đang làm gì thế nầy? - Julia hỏi.
- Ra khỏi đây. Những gì ông ta sẽ làm chỉ là gọi báo chí đến. Chúng ta sang
quán khác đi.
Họ tìm được một nhà hàng nhỏ ở phố Dalton và gọi bữa trưa.
Steve ngồi đó, quan sát Julia.
- Làm người nổi tiếng có cảm giác như thế nào? - Anh hỏi.
- Xin đừng đùa cợt chuyện đó. Tôi cảm thấy kinh khủng.
- Tôi biết. - Anh nói ân hận. - Tôi xin lỗi.
- Anh nhận thấy nói chuyện với Julia thật dễ chịu.
- Anh nhớ lần đầu tiên gặp nhau anh đã tỏ ra thô lỗ như thế nào.
- Anh… ông có thực sự nghĩ rằng tôi đang bị nguy hiểm không, thưa ông
Sloane?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.