SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 161

núi, hình ảnh này vẫn gian lận trong trí nhớ của tôi. Đôi lúc nó chui vào
như một kẻ cắp tình yêu khi bên cạnh tôi đã có một người con gái khác.

- Cậu tìm ai đấy đúng không?

Đứa bạn ngồi cạnh tôi hỏi. Tôi chỉ cười còn nó nhìn tôi khá điêu.

- Tìm Men đúng không?

- Sao cậu biết?

- Ai lên miền rừng này mà không biết bông hoa đẹp của núi rừng.

Tôi rời bàn tiệc và đi ra cổng. Hình ảnh gây chú ý đối với tôi là một cô

gái xúng xính trong đồ thổ cẩm với mái tóc dài chấm lưng. Trống ngực tôi
đập rộn ràng. Nếu đấy là Men, tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ nói gì sau bao nhiêu
năm không gặp? Cũng khá khó khăn. Vì đấy là hai người đàn ông thì có thể
ôm chầm lấy nhau hoặc có thể bá vai, bá cổ. Sau chừng ấy năm không tin
tức, không liên lạc, không dò hỏi. Tôi vẫn nhớ. Dáng Men mảnh khảnh, đôi
mắt to tròn, da trắng, khuôn mặt thanh tú. Men hay nhìn tôi với điệu cười
như đóa hoa mua tím giữa rừng. Bố Men từng nói ông cho tôi mang Men
về đồng bằng.

Chiều hôm sau tôi đi sang bản khác, Men đứng lặng im sau tấm liếp

với đôi mắt ướt. Tôi nhìn một lúc rồi lặng lẽ đi. Mấy đêm sau tôi không
ngủ, tôi cứ trằn trọc mãi rồi lái xe về bản. Cửa nhà Men khóa im lìm, tôi
đứng nhìn lên căn phòng nơi Men thường ngủ, tiếng chuông gió leng keng,
leng keng nhưng càng nghe càng thấy buồn. Đó là thứ duy nhất tôi mang
theo lên miền rừng và tôi đã treo nó ở phòng ngủ của Men. Hôm đó, đôi tay
trắng muốt của Men với lên làm gió cho chiếc chuông. Men nói, nếu Men
có chết đi thì Men sẽ làm ngọn gió để thổi vào chuông gió. Tôi hiểu câu nói
này của Men, lòng tôi nghẹn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.