SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 49

vào Phan. Mắt anh đọng nước. Đàn ông sao có đôi mắt buồn đến vậy? Phan
thắc thỏm nhưng cô vui trở lại sau cái cười xòa của Văn - phố buồn, mắt
cũng buồn. Giá mà anh gặp em sớm hơn.

- Thằng điên, sao con lại làm như thế? Sao lại bỏ bố một mình thế này

hả con?

Lần đầu tiên Phan thấy bố chồng khóc. Cô cứ nghĩ ông ấy không yêu

Văn. Không phải thế, đàn ông họ sâu kín đáng sợ.

Mẹ chồng cô sở hữu một nét buồn trên khuôn mặt đẹp. Cả những bức

hình chụp trong ngày cưới của con bà ấy cũng không giấu được hết nỗi
buồn. Có lẽ, đây là giây phút hạnh phúc nhất trong đời mẹ - bà nói khi ôm
chặt Phan vào lòng, trao quà cưới cho cô. Tấm hình đó cô đưa lên facebook
giùm mẹ. Sau nó được gỡ đi bởi một lời bình luận “Con thấy cô buồn, cô
rất buồn. Đáng ra cô phải hạnh phúc trong ngày mà cô cho là đẹp nhất. Con
biết vì sao cô buồn, vì tận đáy lòng cô nghe mình có lỗi. Cũng là phận đàn
bà với nhau nhưng cô lại đi lừa dối một con bé. Và con, một người đàn ông
hẳn hoi nhưng lại đi lừa dối một người đàn bà. Trong thâm tâm con vẫn
nghe mình mắc tội. Con và cô, hai người khác nhau, hai thân phận khác
nhau nhưng có chung một lỗi, đối với một người...”. Anh ta là học trò cũ
của mẹ, là bạn thân của chồng cô - theo lời Văn nói. Anh ta chưa đến nhà
bao giờ.

- Anh ta còn một chút hơi ấm - Bác sỹ nói.

- Cố gắng giúp gia đình tôi nhé bác sỹ - Bố chồng Phan vồ vập, hy

vọng. Mẹ chồng cô đi lãng đãng, chẳng ai biết được bà đang nghĩ gì. Lúc
bà quay lại vẫn đôi mắt nhòe ấy.

- Hay là tôi gọi cho Trung? - Bà nói với chồng, mắt nhìn Phan dò xét.

- Trung nào? - Bố chồng Phan gặng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.