SAO ĐEN - Trang 1054

- Như thế càng bất lợi cho em.

Diệu Lan đã phải hiến mình cho nhiều người đàn ông. Nhưng bao giờ

cô cũng chỉ là món hàng. Chưa lần nào Diệu Lan có được khát vọng tình
dục trong sáng. Cô phải đáp lại nhu cầu của khách. Một thời gian dài sống
với Tùng Lâm chỉ đọng lại trong cô cảm giác ghê tởm của kẻ bị cưỡng bức.
Ngay cả những lúc "no xôi chán chè", loại đàn ông này vẫn buộc cô phải
làm những việc hèn hạ để vắt kiệt khoản tiền họ phải chi. Giờ đây gặp phải
thái độ kiềm chế của Hào khiến cô lạ lùng tức giận nhưng cũng có phần
kính trọng và thèm muốn chinh phục. Có một chút gì như tình yêu thực sự
bùng cháy trong cô. Bỗng nhiên Diệu Lan thấy tủi thân, hổ thẹn. Cô vùng
khỏi cánh tay hửng hờ của Hào chạy đi mặc quần áo rồi nhảy lên mũi
thuyền ngồi một mình. Nỗi căm giận cô đơn đốt cháy tâm hồn. Thái độ
lãnh đạm rẻ rúng của Hào như muốn lăng nhục cô.

Mươi phút sau Hào mới chậm chạp lặng lẽ đến đẩy mũi thuyền ra khỏi

bờ cát rồi nhảy lên.

- Sao buồn thế Diệu Lan?

- Đại úy khinh miệt em, sỉ nhục em...

- Cô gái bật lên khóc nức nở.

- Đâu có! Không gặp tôi em cũng đủ đau khổ rồi. Dan díu với người

đàn ông một vợ bốn con liệu có ích gì?

- Em yêu đại uý. Em muốn đại úy đến với em như đức vua hạ cố đến

cung tần, như hoàng tử tìm đến nàng Lọ lem. Ngoài ra không có gì ràng
buộc. Thế mà đại úy nỡ eoi em như một cái xác chết.

- Bảo em tắm là tôi muốn ngắm em. Tôi sung sướng thưởng thức vẻ

đẹp của em trong suốt nửa giờ. Như thế là em đã hiến dâng cho tôi cái cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.