SAO ĐEN - Trang 1137

Sự lạnh nhạt này khiến Chu phải đề phòng. Nếu đây chỉ là một thủ

đoạn thăm dò có tính chất khiêu khích thì cần phải nhanh chóng loại trừ
ngay cái mầm mống hậu hoạ.

Có tiếng chuông điện thoại reo. Chu nhấc ống nghe:

- Alô! Chu Bội Ngọc đây. Tôi hân hạnh được tiếp chuyện ai đấy?... A!

Xin chào giáo sư, lâu lắm không gặp nhau rồi tôi rất nhớ... Vâng... vâng...
Từ ngày có bà Lili ở bên, giáo sư quên hết bạn bè... Ha ha ha! Không phải
trách đâu mà hoàn toàn thông cảm... Tuổi trẻ mà!... Vâng xin lỗi tuổi hồi
xuân thì cũng coi như tuổi xuân... vâng, vâng... có thể còn đậm đà dữ dội
hơn tuổi xuân! Ha ha ha!

Bỗng nét mặt Chu trở nên nghiêm trang chăm chú:

- Xin mời giáo sư lại chỗ tôi được không?... Dạ... dạ... Tôi sẽ đến thăm

giáo sư ngay... Có cả bà Lili ở nhà chứ ạ?... Thế thì vui quá. Tôi sẽ đi ngay
đây.

Bỏ máy xuống Chu vẫn còn hồi hộp. Không hiểu Đỗ Thúc Vượng đã

tìm ra điều gì trên Bức tranh chiếu bạc của ông. Chu đã trả cho Lili ba cây
vàng nhưng vẫn gửi lại bức tranh ở nhà Vượng. Ông coi giáo sư như một
nhà nghiên cứu, một cố vấn mỹ học chuyên thẩm định giá trị những bức
tranh. Mặt khác ông cũng muốn phân tán những báu vật đó ra nhiều nơi tin
cẩn để tránh sự nhòm ngó của nhà chức trách. Lão nghĩ, trong chế độ này
mà dồn tất cả những của quý vào một đống thì có bữa chết vì tai vạ.

Mười phút sau Chu đã bấm chuông nhà Vượng, Lili vui vẻ mở cửa

đón khách.

- Chào cụ! Xin mời cụ vào chơi, nhà tôi đang chờ.

- Chào bà Lili xinh đẹp. Nghe giáo sư gọi tôi phải đến ngay. Chẳng

biết có chuyện gì hay dở ra sao mà giáo sư cần chỉ bảo gấp?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.