SAO ĐEN - Trang 1460

Hai Bền biết có chuyện riêng tư trong gia đình nên ý tứ cáo lui. Ông

Đức hẹn anh trưa đến ăn cơm để còn trao đổi việc công nữa. Hai Bền nhận
lời và phóng xe đi luôn.

Lúc chỉ còn hai cậu cháu tôi mới quay lại chuyện cũ.

- Cháu hy vọng lần này về nước được gặp mẹ không ngờ chuyện đó

không bao giờ còn có nữa. Cháu thật là đứa con bất hiếu.

- Mấy lần trước cậu về Hà Nội bao giờ cũng đến thăm mẹ cháu và gia

đình Huệ. Tuy ngoài tám mươi nhưng mẹ cháu không có bệnh nên đi lại ăn
uống, tắm giặt vẫn chưa phải nhờ đến ai. Ngoài ra bà còn giúp con cháu
được khá nhiều việc vặt. Vợ chồng Huệ cứ tự hào được nhờ phúc đức của
bà. Bà ra đi cũng nhanh chóng nhẹ nhàng. Chỉ mệt qua mấy ngày nhưng
đầu óc vẫn tỉnh táo, nói năng mạch lạc, không có biểu hiện gì là lú lẫn.
Trước phút lâm chung bà ứa nước mắt nhắc đến con trai, con dâu cháu đích
tôn và cả vợ chồng ông Ân nữa...

Tôi ôm mặt khóc thương mẹ trước mặt cậu Đức ông im lặng không

khuyên giải đưa con mất mẹ một lời nào. Chẳng gì có thể biện minh cho
nhưng thiếu sót của tôi đối với bà. Hoàn cảnh công tác a? Quả là có xa xôi
cách trở nhưng nếu muốn tôi vẫn có thể chủ động đề đạt cấp trên tạo hoàn
cảnh cho mình. Nhưng tôi quá vô tâm về chữ hiếu. Tôi được giáo dục trung
với nước hiếu với dân nhưng quên mất mẹ mình! Bây giờ có ân hận tiếc
thương thì cũng đã muộn rồi!

Trước đó khá lâu chị Huệ tôi đã tiên liệu đến chuyện trăm năm của

mẹ. Ý nguyện của bà là khi chết được đưa về quê chôn cạnh mộ chồng. Bà
không muốn về Văn Điển vì sợ sau này phải cải táng đi Bất Bạt xa xôi, con
cháu không dễ bề thăm viếng. Khi thăm hỏi mấy người cùng làng thì họ nói
rằng nghĩa trang ở quê nhà được xây dựng gọn gàng đẹp đẽ lắm. Nhiều
người tha hương xin sẵn phần đất để xây dựng sinh phần. Khi qua đời chỉ
việt đưa về an táng vĩnh viễn. Con cháu không phải lo chuyện cải táng sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.