SAO ĐEN - Trang 215

Ba cậu cháu vào khách sạn. Chúng tôi gọi một bữa ăn rất sang. Trông

cậu Đức lúc này hệt như một thương gia Sài Gòn đưa các con đi Week-
end, chẳng còn tí gì là "dân trên xanh" nữa.

Chúng tôi chạm cốc chúc tụng. Cậu Đức không uống nhiều, cậu phải

tự lái xe về Sài Gon nên chúng tôi không dám ép. Nửa tiếng sau, chúng tôi
tiễn cậu ra xe. Cận nhìn chúng tôi bàng cặp mắt thương yêu tin tưởng. Xe
nổ máy lao đi với một gia tốc lớn, tay lái của cậu vững vàng và quả quyết.

Chúng tôi ở lại Khách sạn Palace để sống tuần trăng mật.

Mùa thu năm 1961 tôi lên đường đi Mỹ.

Chương trình tu nghiệp của tôi kéo dài hai năm, do đó những ngày sắp

lên đường, tình cảm của hai chúng tôi đều rất bịn rịn. Những ngày sống
tràn đầy hạnh phúc bên nhau tạm thời chấm dứt. Chúng tôi cảm thấy cô
đơn hơn bao giờ hết. Khi từ miền Bắc vào đây chúng tôi cũng cảm thấy lẻ
loi, nhưng dù sao cũng còn có hai người để mở cửa tâm hồn, để chia sẻ với
nhau những lo âu hoài vọng. Giờ đây tôi phải đến một xứ sở xa lạ, một thân
một mình, một bầu tâm sự. Còn Dung cũng sẽ phải âm thầm chịu cảnh cô
đơn. Tôi thương Dung vô cùng. Hình như cô lại đang có nghén, công việc
trong nhà bận rộn, khối lượng công tác của cả hai dồn lại mình Dung,
không hiểu cô sẽ xoay xở ra sao?

Rồi đây qua thư từ, chúng tôi cũng có thể chăm sóc động viên nhau,

nhưng chỉ là những chuyện công khai. Bàn công tác là không thể được. Cả
lai đều thuộc mật mã, nhưng khoảng cách nửa vòng trái đất không có điện
đài loại thông thường với tới. Mã hóa lá thư là một việc mạo hiểm vô cùng.
Dĩ nhiên chúng tôi cũng có quy ước một số thuật ngữ nói lóng. Nhưng thứ
ngôn ngữ nghèo nàn này cũng chỉ giúp chúng tôi một phần nhỏ nhu cầu.

Cùng đoàn với tôi có bảy sĩ quan cấp tá. Tôi là người thứ tám cấp đại

úy và ít tuổi nhất. Tôi chưa quen biết ai trong số sĩ quan này. Tất nhiên là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.