SAO ĐEN - Trang 738

đợi một cơ may có nước nào chịu nhận. Còn tội ác và mọi tệ nạn thì Hồng
Kông cũng chẳng thua gì Los Angeles.

Jimi đặt mua vé bay đi Hồng Kông trước một tuần ở hăng JAL. Nhưng

hai chú cháu lại đến sớm ba ngày thương lượng đổi vé cho Jimi và mua
thêm một chiếc cho tôi để bay ngay chuyến hôm đó. Chúng tôi chịu bồi
thường theo thể lệ chung. JAL chấp nhận. Thế là hai chú cháu ra máy bay
luôn. Thủ thuật đó chỉ cốt làm cho kẻ theo dõi (nếu có) bị lỡ đà. Trên
đường bay tôi ngồi phía sau cách Jimi ba hàng ghế. Hai chú cháu không nói
chuyện như hai hành khách không quen biết. Chuyến bay này dừng lại ở
Tokio một đêm. Chúng tôi thuê hai buồng khách sạn và đã đổi buồng cho
nhau lúc mười giờ tối! Chúng tôi đã đề phòng cẩn thận và chẳng có chuyện
gì xảy ra.

Đến Hồng Kôg tôi định đi thằng đến khách sạn nhưng Jimi không

nghe.

- Chú phải đến nhà cháu rồi chú muốn đi đâu hãy đi. Hôm má cháu đi,

ông ngoại cháu mới về ở đây để coi nhà. Thường thì ông ở bên dì Hứa Kim
Hoa, thỉnh thoảng ông và dì mới lại thăm má con cháu.

- Chú muốn có một chỗ ở khách sạn. Chú còn phải làm việc với lãnh

sự Hoa Kỳ để lo cho cháu giấy nhập cư vào Cali. Ở nhà cháu cũng được,
nhưng chú lo ngoại cháu không bằng lòng cho cháu ra đi thì ngại quá. Ông
sẽ cho chú là người xúi bẩy dụ dỗ cháu.

- Ngoại cháu chẳng muốn giữ cháu ở đây đâu. Nhiều lần ông bàn với

má cháu cho cháu về với tiến sĩ Price. Nay cháu đi thì ông mừng quá chớ!

- Chuyện cháu về với Price lại khác. Nhưng cháu đến với gia đình chú

chưa chắc ông đã chịu.

- Cháu sẽ nói là sau vụ này gia đình Price lại thấy thương cháu và

muốn cháu về sống ở Mỹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.