SAO ĐEN - Trang 884

Giữa muôn hoa rừng hương toả đêm say)

Tướng Đức không phải là con người của thi ca nhưng ông chăm chú

nghe và rồi cũng xúc động. Ký ức của thời học sinh sống lại trong ông, viên
tướng thấy mình trẻ lại. Với Vượng, đây cũng là một niềm hứng khởi đột
biến, mới lạ. Một thời gian dài, hàng tá những chủ thuyết của nhiều trào lưu
triết học bí hiểm đã nhận chìm anh trong hoang tướng. Tâm hồn anh khô
cằn đi vì những triết lý cao siêu. Nay từ bỏ tất cả quay về với thi ca, mảnh
đất trong anh bỗng nảy lên những nhành lộc mới. Anh yêu cuộc đời thắm
thiết hon. Vượng không muốn chết nữa.

Khi họ say sưa đàm đạo nghệ thuật thì có một người khách ngồi gần

chú ý đến họ. Chờ cho câu chuyện tạm dừng trong phút chuyển thể tài vị
khách lạ mới mon men đến gần:

- Xin lỗi hai ông, có thể cho phép tôi ngồi cùng bàn vài phút?

Xin mời ông, hãy còn ghế trống - Tướng Đức nhã nhặn lui chiếc ghế

của mình lại một chút.

Một ông già gần bảy chục tuổi dáng người cân đối trán hói đến đỉnh,

cặp mắt linh hoạt và nụ cười khá hấp dẫn.

- Ông Vượng không còn nhận ra tôi nữa, nhưng không sao, tôi có thể

làm ông nhớ lại. Tôi chỉ là lột nhà buôn bình thường, vô học. Nhưng tôi rất
thích văn chương nghệ thuật. Tôi đã nhiều lần mò đến giảng đường nghe
ông Vượng thuyết trình về đủ các loại thể tài. Nói chung thì tôi không hiểu,
và cái say mê của tôi chính là chỗ tôi không hiểu! - Ông già cười hóm hỉnh
- Thưa ông, tôi là thính giả trung thành của ông và có lần tôi suýt toi mạng
vì trái nổ quăng vào rạp Nocturnenơi ông đang nói về "Prud'homme", ông
mượn bút hoạt kê này để bêu riếu tập đoàn cầm quyền bất tài thối nát. Ông
có nhớ không?

- Dạ có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.