SAO ĐEN - Trang 885

Đỗ Thúc Vượng hình như khó chịu nghe nhắc lại chuyện xưa, nhưng

tướng Đức lại có vẻ hứng thú trước sự làm thân quá tự nhiên của ông già.

- Tôi luôn luôn ngồi hàng ghế đầu với mấy bông hoa để tặng ông khi

bài diễn văn kết thúc. Hôm đó nhưng bông hoa thấm máu, còn tôi thì không
hề hấn gì. Thật kỳ lạ.

- Chúng đã giết mất ba người và làm hơn một chục người bị thương.

Chúng định giết tôi thôi, nhưng cái bục gỗ đã che cho tôi.

- Hôm nay gặp ông tôi ngạc nhiên quá. Tôi tưởng ông ra đi lâu rồi!

- Nhà tôi đây, đất nước tôi đây, ông bảo tôi đi đâu?

- Tôi nghĩ thế vì tôi lo cho ông thôi. Hồi đó ông chống Cộng nhiệt

thành quá, còn tôi thì hưởng ứng reo hò cổ vũ như điên. Thế mà hôm nay
vẫn gặp nhau ở đây đê ôn lại kỷ niệm cũ. Lạ lùng thực!

- Nhắc lại chuyện đó làm gì nữa cho thêm buồn.

- Tôi lại thích nhắc lại. Mỗi lần nhắc lại, thấy tức cười đến nôn ruột, y

như nghe Prud'homme nói: "Ce sabre est le plus be au jour de ma vie!"1
(Thanh kiếm này là ngày đẹp nhất đời tôi)

- Ông chưa giới thiệu lại tên, thưa ông thính giả trung thành của tôi.

- Tôi là Chu Bội Ngọc, chủ tiệm kim hoàn Minerva's Treasure.

- À té ra là ông Chu Bội Ngọc ông đã góp vào qũy vận động bầu cử

của liên danh Thiệu-Kỳ-Hương bốn trăm ngàn đồng!

- Dạ, không phải bốn trăm mà là tám trăm ngàn đồng?

- Ông già cười to - Tôi mê ông diễn thuyết nhưng lại ưng ông Thiệu

cầm quyền. Và bây giờ thì tôi ở lại với chánh phủ cách mệnh. Mười đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.