SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 125

rồi bỏ vào phong bao, hai tay chắp lại cầu nguyện. Thực ra cô không có
mong ước gì cả, chỉ hy vọng tạm biệt năm cũ, tạm biệt người cũ, tạm biệt
tất cả những khoảnh khắc không vui vẻ.

Cầu nguyện xong, cô liền leo lên gác mái. Gió rất to, cô phải bám vào

lan can. Nhìn ánh đèn thành phố rực rỡ, lấp lánh khắp nơi, dòng xe cộ di
chuyển dưới đường như dòng nước đang chảy… trông tuyệt đẹp. Những
bực bội trong lòng cô dường như cũng tan biến.

Cô thu dọn hộp cơm xuống lầu, bầu không khí của cuộc họp vẫn đang

bừng bừng, lão Tống đập bàn tranh luận với một quản lý kỹ thuật, trên tấm
bảng trắng chi chít những hình vẽ mà Phồn Tinh không hiểu, hai người đó
đang tranh luận gay gắt, có người còn mang cả máy móc đến phòng họp,
rải rác bên cạnh là điện thoại áp dụng công nghệ con quay hồi chuyển của
công ty.

Phồn Tinh chuẩn bị một ít trái cây mang vào. Thư Dập nhân cơ hội đó

tuyên bố nghỉ hai mươi phút. Đám kỹ sư nam thoắt cái đã tản ra, người thì
ra ngoài hút thuốc, người thì thư giãn gân cốt, người đi vệ sinh, có người
còn bưng cả đĩa trái cây vừa ăn vừa trách mắng lão Tống.

Phồn Tinh nhân lúc đó nói: “Thư tổng, có thể phiền anh ra ngoài một

lát được không?”

Thư Dập và cô bước ra khỏi phòng họp. Phồn Tinh muối mặt nói

thêm: “Có thể đến phòng làm việc của anh không?”

Mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng Thư Dập vẫn đi theo cô về phòng làm

việc. Cô đóng cửa, đứng trước bàn làm việc, dáng vẻ ủ rũ, bắt đầu nhận lỗi,
đầu tiên là phân tích suy nghĩ của bản thân, sau đó là kể lại mình đã kích
động như thế nào… Cô kể lể hồi lâu, cuối cùng Thư Dập không chịu nổi
ngắt lời cô: “Cuối cùng cô đã phạm lỗi gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.