SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 157

(*) Kaiseki: ẩm thực truyền thống của Nhật Bản, có đặc điểm là chia

làm nhiều món, nhưng ít đồ ăn.

Phồn Tinh chẳng hiểu tại sao lại thấy không hào hứng lắm nên không

muốn thảo luận chi tiết, chỉ nói: "Cậu chỉ cần chọn cho tớ vài nhà hàng
thích hợp là được."

Cố Hân Nhiên không hổ danh là người trong giới báo chí, chỉ một lát

đã chọn được vài nhà hàng cao cấp, có cái ở trong ngõ, không thể đỗ xe
được nên phải đi bộ vài trăm mét, có cái là nhà hàng Pháp, mà người phục
vụ là người Pháp nên nói tiếng Anh không tốt, có cái nếu không đặt trước
hai tuần thì không phục vụ...

Phồn Tinh so sánh vài lượt, sau đó quyết định chọn nhà hàng có món

kaiseki ở trong ngõ. Mặc dù buổi tối ăn đồ Nhật thì lạnh lẽo, có khi thổi ra
cả bụng gió, lại phải đi bộ rất xa mới tới chỗ đậu xe, nhưng hẹn hò mà, đi
bộ một đoạn thì càng thích hợp để phát triển tình cảm. Cô nghĩ như vậy
đấy.

Cô chọn xong nhà hàng thì vào phòng nói với Thư Dập, quả nhiên anh

không có ý kiến gì. Nhưng lúc bước ra khỏi phòng, cậu kỹ sư vừa nãy
chuồn ra khỏi phòng họp đã gửi cho cô ba cái phong bao vào Weixin, hỏi
bằng giọng đáng thương: "Thư tổng có đến cứu bọn tôi không?"

Phồn Tinh dùng một phong bao lớn trả lời cậu ta: "Không."

Cậu kỹ sư gào lên một tiếng như sắp khóc, rồi gửi đi mấy biểu tượng

mặt khóc, cuốỉ cùng là biểu tượng vừa chạy vừa khóc.

Mặc dù Phồn Tinh cảm thấy hơi áy náy nhưng bản thân cô cũng không

giúp được gì.

Cô thu dọn đồ đạc, hiếm khi sếp không tăng ca nên cô có thể về nhà

sớm. Bỗng điện thoại có chuông báo tin nhắn, là của lão Tống, hỏi cô tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.