SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 159

Thực ra dù không có tuyết, mùa đông ở Bắc Kinh cũng rất khô, không khí
lạnh lẽo nhưng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng giày cao gót của cô bước
lộp cộp trên nền đá.

Cả nhà hàng chỉ có hai thực khách, chờ mãi họ mới mang món ăn lên.

Đúng như Cố Hân Nhiên nói, các món ăn ít như cho mèo ăn, cứ từng chút
một, nhung rất tinh tế và cũng ngon. Đồ dùng ăn uống cũng rất tỉ mỉ, giống
như tranh sơn thủy, rất thanh tịnh. Điện thoại của Thư Dập rung liên tục và
sáng nhấp nháy nhưng anh không nghe. Phồn Tinh sốt ruột hỏi: "Có phải có
chuyện gì không ạ?"

Thư Dập nói: "Không sao đâu, lão Tống đang họp, anh ta mà họp thì

thích gọi điện cho tôi, đặc biệt là lúc nhóm nghiên cứu không theo kịp tư
duy của anh ta, anh ta sẽ coi tôi là đối tượng để dốc bầu tâm sự."

Phồn Tinh nghĩ đến nhóm nghiên cứu phải chịu khổ thì có chút không

cam lòng. "Hay là anh cứ nghe đi ạ, có thể là có việc gấp."

"Không có việc gì quan trọng cả." Ngừng một lát anh nói. "Ăn cơm

quan trọng hơn."

Bữa cơm đúng là diễn ra trong ba tiếng đồng hồ. Vị đầu bếp người

Nhật có mái tóc bạc trắng dẫn theo các đệ tử tiễn họ ra tận cổng, cuối cùng
còn cúi người một góc chín mươi độ để cảm ơn sự ghé thăm của họ, đến
nỗi Phồn Tinh và Thư Dập cũng phải cúi người đáp lễ. Trước cổng có treo
chiếc đèn lồng giấy, ánh sáng dịu nhẹ, Phồn Tinh thấy bóng của cô và Thư
Dập cùng cúi song song dưới đất thì không hiểu sao lại cảm thấy có chút
xấu hổ. Sau khi nói tạm biệt mấy lần và quay người đi, cô lấy di động mở
đèn pin soi đường.

Điện thoại của Thư Dập đã hết pin, anh tự nhiên một tay lấy điện thoại

của cô, một tay vẫn đỡ cô, hai người cùng nhau bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.