SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 161

(*) Bắc Băng Dương: một loại nước ngọt có ga, màu vàng ở Trung

Quốc.

Một mâm bánh niên cao đã hết sạch, lần này Phồn Tinh thấy thật sự no

bụng. Thư Dập còn mua thêm một hộp bánh chưa nướng đưa cho cô, nói:
"Về nhà thái thành từng miếng, nấu với cải mù tạt cũng rất ngon."

Phồn Tinh định nói là không cần, nhưng nghe anh nói vậy, lại ngửi

thấy mùi thơm hấp dẫn từ hộp bánh thì bất giác cầm lấy.

Thư Dập thấy cô ôm hộp bánh giống hệt một con mèo chiêu tài, cười

híp mắt, ánh mắt tràn ngập niềm vui. 

Thư Dập cảm thấy tối nay thật đặc biệt, mấy năm rồi chưa được thả

lỏng và thư thái đến thế. Lúc ăn kaiseki trông nghiêm túc, ngay ngắn giống
như con cáo nhỏ ngồi phải đuôi của mình, lúc nói chuyện với anh, mắt cô
tròn xoe đầy vẻ hiếu kỳ, lúc ăn bánh niên cao, ánh mắt cô lại thay đổi như
ánh trăng chiếu xuống mái hiên ban nãy, nhưng rất ấm áp.

Anh thấy tiếc vì hôm nay đã lái xe đến đây, nếu không anh có thể cùng

cô ngồi xe buýt về nhà, và anh nhất định sẽ nghĩ ra trò chơi thú vị hơn lần
trước để lại được mời cô bữa cơm trưa, thật vui biết bao!

Lần gần đây nhất anh cảm thấy vui là khi nào nhỉ? Có lẽ là lúc bảy,

tám tuổi, một đám con trai lần đầu tiên bắt chước người lớn chơi tú lơ khơ,
anh tính bài nhanh hơn tất cả đám nhóc đó và cả buổi chiều hôm ấy, anh
cảm thấy rất vui, rất thú vị. Từ đó về sau, anh không thấy có gì vui vẻ nữa,
bao gồm cả việc lập nghiệp, lên sàn chứng khoán, chỉ là có cảm giác đạt
được thành công khi kế hoạch được thực hiện từng bước mà thôi. Nhưng
khi ở bên cạnh cô, anh thấy thật sự rất vui.

Phồn Tinh thì không nghĩ nhiều như vậy, nhà cô ở gần hơn, khi đến

cổng tiểu khu, cô vui vẻ ôm hộp bánh niên cao xuống xe, chào tạm biệt
Thư Dập. "Cảm ơn anh! Bữa tối hôm nay thực sự rất ngon."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.