SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 237

Trong bài Tử đằng hoa của Vương Thế Trinh có câu “Mông nhu nhất

giá tự thành lâm, yểu điệu phồn ba chước mộ âm; Nam quốc hồng tiêu
tương tỉ mạo, Tây Lăng tùng bách kết đồng tâm”. Câu thơ thứ nhất được
khắc trên tường cạnh cây tử đằng cổ. Lúc đó anh nắm tay cô, đứng trước
cây tử đằng chưa nở hoa đọc câu thơ này, thực sự cũng có một chút mong
ước nhỏ nhoi, không biết là cô có biết đến mong ước này không,tuy anh hy
vọng là cô không biết.

Bản thân anh không nghĩ được hàm súc đến thế, nhưng vẫn cảm thấy

xấu hổ. Mặc dù văn nhân cổ đại Trung Quốc thích thề non hẹn biển, nhưng
những lời yêu đương thì lại ngại ngùng không nói thẳng, xã hội hiện đại
bây giờ giống hệt trong phim ảnh, hơi tí là nói mấy lời ngọt ngào, âu yếm.

Anh dẫn cô đi xem cây tử đằng thực ra cũng là vì câu thơ này.

Cô cũng hiểu nên mới không nói ra ngay lúc đó.

Giống như tùng bách, cao lớn, thẳng tắp, cùng nhau vươn tới mây

xanh, dù mưa tuyết vùi lấp tùng xanh, tùng xanh vẫn vươn cao, đây là điều
mà cô từng tưởng tượng, đó là cách tốt nhất để yêu mình và yêu người.
Thực ra ở trong thành phố cô cũng thường nhìn thấy tùng bách, một năm
bốn mùa đều xanh tươi, mùa xuân mùa hạ thấy không bắt mắt lắm, nhưng
khi mùa đông đến mới cảm nhận được sự khác biệt, tất cả cây cối đều rụng
lá, chỉ riêng tùng bách vẫn phát triển xanh tốt.

Thư Dập nhìn màn hình điện thoại, bất giác mỉm cười. Đây là người

mà anh yêu, thông minh, lanh lợi, kiên cường giống như tùng bách, mặc dù
lá cây mềm mại nhưng vẫn chống chịu được sương gió.

Phồn Tinh nhận điện thoại của Thư Dập trước khi anh lên máy bay.

Anh hỏi: “Em thế nào, cảm thấ khá hơn chưa?”

Phồn Tinh đã đặt được phòng khách sạn, cũng gần sân bay, thỉnh

thoảng lại nhìn thấy máy bay vút lên bầu trời. Cô nói: “Em không sao, thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.