SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 235

Thư Dập nói: “Chẳng có gì quan trọng hơn người thân, với lại ở bên

đó anh có thể một mình xử lý được.”

Thực sự nếu đến Mỹ, cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể

xử lý mấy chuyện vụn vặt để anh yên tâm hơn thôi.

Phồn Tinh còn muốn nói gì đó thì Thư Dập đã ôm lấy cô, hôn lên trán

cô rồi nói: “Không lo, có chuyện gì anh sẽ gọi cho em. Đáng lẽ anh phải ở
bên cạnh em, nhưng em cũng biết tình hình hiện nay rồi, anh phải xử lý
chuyện bên Mỹ đã. Anh có một người bạn làm việc bên bệnh viện, anh sẽ
gọi điện cho cậu ta, xem cậu ta có ý kiến hay biện pháp nào không.” Thực
ra anh cũng không nghĩ ra được lời nào hay hơn để an ủi cô.

Vì sự thấp thỏm lo lắng, sợ hãi, suy tính thiệt hơn này anh đều đã từng

trải qua, nên anh biết cho dù có nói gì, làm gì cũng không giúp ích được
cho cô. Trước sự sống chết, sức lực của con người ta thường trở nên mong
manh, không thể gánh vác, cũng không thể đối mặt với tất cả. Thực ra, cô
đang rất cô đơn.

Những điều anh có thể làm đều có hạn.

Nhưng Phồn Tinh lại vô cùng cảm kích, cũng đã dần bình tĩnh hơn. Cô

kiễng chân hôn nhẹ má anh, rồi áp trán mình vào trán anh, nói khẽ: “Chăm
sóc tốt bản thân nhé!”

Thư Dập có hàng ngàn điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói được

một câu: “Em cũng vậy.”

Cô tiễn anh ra tận chỗ làm thủ tục hải quan, lưu luyến nhìn anh rời đi.

Anh quay đầu lại vẫy tay với cô. Mắt cô ươn ướt nhưng không muốn để
anh nhìn thấy, chỉ cong khóe miệng cười và vẫy tay về phía anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.