SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 240

máy bay cất cánh bay lên không trung, càng bay càng cao, dần dần chỉ còn
lại ánh đèn nhấp nháy, cuối cùng thì biến mất trong màn đêm.

Cô nằm trên giường, mặc dù suy nghĩ ngổn ngang nhưng cũng cố

gắng khuyên bản thân hãy mau ngủ đi, tất cả khó khăn, gian khổ, cô đã
quyết định sẽ đối mặt. Nếu số phận muốn thử thách cô, cô sẽ dốc hết sức
lực, dù cô không điều khiển được số mệnh nhưng cô là con gái của bố, cô
sẽ cố gắng hết sức mình để giúp bố chiến đấu với bệnh tật.

Nghe nói những người dân ở vùng biển khi gặp phải song to sẽ lái

thuyền xông thẳng vào đó, nếu không rất dễ bị lật thuyền, muốn làm điều
này đương nhiên cần phải có dũng khí rất lớn. Phồn Tinh cổ vũ chính mình,
chẳng có gì đáng sợ cả, mặc dù sắp tới phải đối mặt với con sóng dữ nhưng
cô nhất định sẽ lái con thuyền nhỏ của mình đương đầu với nó.

Xông lên mới có thể chiến thắng.

Khi cô tự cổ vũ và an ủi bản thân như thế thì cũng ngủ thiếp đi tự lúc

nào.

Phồn Tinh lên chuyến bay sớm nhất về quê. Lúc rời khỏi sân bay về

nhà vẫn còn rất sớm và bị tắc đường vì đúng vào giờ cao điểm. Từ khi học
đại học, quê nhà đã trở thành nơi quen thuộc nhất và cũng xa lạ nhất đối
với cô. Đặc biệt là sau khi tốt nghiệp, mỗi năm chỉ đến dịp Tết cô mới về
nhà, mà những dịp đó thì đường sá, xe cộ không giống những ngày bình
thường, lần này về đột ngột, cô chỉ cảm thấy người đông xe nhiều, cũng tắc
đường y như ở Bắc Kinh, hơn nữa chỗ nào cũng đang thi công xây dựng,
nghe nói là sửa tuyến đường sắt.

Cô xuống máy bay liền gọi điện cho mẹ, bảo rằng sẽ đến chỗ bố cô

xem tình hình thế nào, tốt nhất là ngay hôm nay đưa bố đến Bắc Kinh. Mẹ
cô chỉ biết thở dài, thật hiếm có khi nào bà lại không nói nhiều thấy này. Bà
chỉ hỏi lại: “Có làm lỡ dở công việc của con không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.