SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 242

Mẹ cô bảo chồng đặt thùng trứng gà quê lên xe đẩy hành lý, nói: “Bố

con nhiều tuổi rồi, dì Cung cũng vậy, con hãy chăm sóc họ chu đáo nhé!
Trừng gà này con để mà ăn, cũng cho bố con ăn nữa, đây là của đứa em họ
con ở dưới quê gửi lên, ngon hơn trứng mua đấy.” Bà nói một thôi một hồi
mấy chuyện vụn vặt, lát sau lại kéo dì Cung sang một bên thì thầm to nhỏ,
chẳng bao lâu, hai người đều lén lau nước mắt. Phồn Tinh sợ bố nhìn thấy,
đành nói là cô muốn đem vài cân thịt bò khô đặc sản quê lên cho đồng
nghiệp ở Bắc Kinh thưởng thức, bảo bố và dượng Giả đi cùng cô đến cửa
hàng chuyên bán đồ đặc sản trong sảnh sân bay để mua.

Khi họ mua thịt bò khô trở lại thì dì Cung và mẹ cô đã ổn định tâm

trạng, hai người thân thiết như chị em, năm tay trò chuyện. Bố cô nhìn thấy
suýt thì trợn tròn mắt, không hiểu tại sao hai bà lại tốt với nhau như vậy.

Lúc đợi làm thủ tục thông quan, nhân lúc dì Cung vào nhà vệ sinh, bố

cô mới hỏi: “Mẹ con làm sao thế?”

Phồn Tinh giấu giếm: “Sao con biết được, con đã về nhà thăm mẹ

đâu.”

Bố cô còn muốn hỏi thêm nhưng cô liền nói: “Bố, thế chẳng phải tốt

hay sao? Mẹ và dì Cung đối xử tốt với nhau, không cãi nhau nữa, bố cũng
không bị khó xử nữa còn gì.”

Bố cô nghĩ cũng đúng nên tỏ ra vui vẻ.

Đến Bắc Kinh thì trời đã tối, Phồn Tinh nghĩ nên đặt khách sạn gần

bệnh viện cho bố và dì Cung ở. Cô sống một mình đã quen, mặc dù là
người thân nhưng số ở đó cũng bất tiện, huống hồ dì Cung dù sao cũng là
mẹ kế, thói quen sinh hoạt khác nhau. Thuê khách sạn cho họ ở, hai bên
đều cảm thấy thoải mái, tự do. Dì Cung rất hài lòng với sự sắp xếp này.

Thư Dập đã giúp Phồn Tinh tìm chuyên gia khám bệnh, vị chuyên gia

đó cũng rất nhiệt tình, nói rằng bất cứ lúc nào cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.