SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 250

“Nhiều người thế này cơ à! Phải đợi đến bao giờ đây? Hay là buổi chiều
chúng ta quay lại.”

“Sao có thể để đến chiều được, khó khăn lắm mới hẹn được bác sĩ đấy.

Có nhiều người nữa thì chúng ta cũng phải đợi!” Dì Cung sốt sắng nói.

Dì Cung rất nhanh tay nhanh mắt, chỉ một lát đã tìm được ba chiếc ghế

trống ở khu khám bệnh. “Lại đây, Phồn Tinh, con ngồi đi!”

Đây là lần đầu tiên mẹ kế chu đáo dốc hết gan ruột vì cô con gái

chồng, Phồn Tinh đương nhiên rất hiểu điều này. Ngồi được một lúc, thấy
có người bệnh mới đến không có chỗ, cô vội vàng đứng dậy nhường cho
họ. Dì Cung vốn dĩ không vui, nhưng thấy người bệnh đó liên tục cảm ơn,
gương mặt tiều tuỵ vì bệnh tật, lại nghĩ đến bệnh của ông Chúc không biết
có chữa được không, trong lòng cảm thấy buồn bã vô hạn, thầm nghĩ mình
phải tích phúc cho ông Chúc mới được, thế là dì cũng đứng dậy, nhường
ghế của mình cho một người bệnh khác.

Mặt dù bệnh viện rất đông người nhưng rất có trật tự, quy củ, không

lộn xộn, không có ai gây ồn ào hây chen lấn, ai cũng mang vẻ mặt lo lắng.
Mặc dù Phồn Tinh rất lo nhưng chỉ biết để trong lòng, không dám thể hiện
ra ngoài, sợ bố cô nhận ra. Cô đi đi lại lại trên hành lang nhỏ hẹp của khu
hậu chẩn, bổng điện thoại báo có tin nhắn.

Phồn Tinh mở ra xem, là tin nhắn của Thư Dập.

Anh hỏi: “Có muốn xem mỹ nam không?”

Phồn Tinh nhắn lại: “Đẹp không?”

Thư Dập gửi một bức ảnh, anh mặc bộ đồ ngủ nằm trên giường, chen

che đến vai, tóc vừa mới được sấy khô, tóc mái che một phần trán, cả người
nằm trong đống gối mềm mại mầu trắng, ngoan ngoãn giống như em bé
ngủ trưa ở trường mẫu giáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.