Thư Dập rót một cốc rượu đưa cho Phồn Tinh. Phồn Tinh ngửa cổ
uống, còn Thư Dập thì chậm rãi thưởng thức. Anh hỏi: "Sao cô lại cho rằng
tôi tự tử?"
Phồn Tinh uống rượu nên cũng mạnh dạn hơn, đáp: "Vì sếp quá xuất
sắc, người xuất sắc thường không chịu nổi đả kích, thật đấy, tôi tốt nghiệp ở
trường đại học P, nghe nói ở khoa Vật lý trước tôi vài khóa có một sư
huynh thiên tài, anh ấy học Vật lý nhưng lại tìm ra được lỗi sai trong giờ
của thầy dạy vi tính, nhưng sau đó anh ấy đã bị điên."
Thư Dập nói: "Tôi cũng học ở đại học P, vị sư huynh mà cô nói đến là
tôi."
Phồn Tinh há hốc miệng, cảm giác như có thể nhét vừa một quả trứng
gà.
Thư Dập nói: "Cũng không phải là điên, đó là chứng trầm cảm, tôi ra
nước ngoài điều trị hai năm, cuối cùng cũng khỏi, nhưng không muốn về
nước học tiếp nữa, thế nên thi vào trường Princeton, Mỹ, học một năm thì
thấy không tốt lắm, không muốn học nữa nên ra ngoài lập nghiệp. Chứng
trầm cảm của tôi chữa khỏi rồi, lúc lập nghiệp thất bại tôi cũng không nghĩ
đến việc tự tử, cô yên tâm đi, thất tình càng không thể."
Phồn Tinh không ngờ Thư Dập lại kể cho mình nghe những chuyện
này, bao gồm cả việc cầu hôn thất bại.
Lúc khó khăn nhất, cô ây ở bên tôi, tôi luôn nghĩ khi nào công ty lên
sàn chứng khoán thành công, tôi sẽ cầu hôn với cô ấy, vì cuối cùng tôi cũng
có thể cho cô ấy một cuộc sống tốt nhất, nhưng cô ấy nói, đó không phải là
thứ mà cô ấy muốn."
Anh vẫn còn rất buồn, cô có thể nhận ra sự u ám, lạc lõng chứa đầy
trong mắt anh.