SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 74

Cô cố gắng điềm tĩnh soi gương, trang điểm thêm lớp phấn nền, trong

lòng thầm nghĩ cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, đã đi làm năm năm, không còn
là một cô bé yếu đuôì nữa, cô có thể đối mặt với tất cả. Nhưng khi xuống
lầu gặp Thư Dập, xin anh nghỉ vì có chút chuyện riêng phải xử lý, trên
gương mặt cô lại không giấu được sự ủ rũ.

Nghĩ đến cảnh phải đối phó với cơn giận đùng đùng của mẹ, chưa kể

bố cô còn ở bên thêm dầu vào lửa là cô đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Thư Dập cảm thấy chỉ qua một đêm mà cô thư ký nhỏ của mình như

biến thành người khác, nói thô thiển một chút thì giống như bánh đa ngâm
nước, bộ dạng chẳng khác nào hai hôm trước, khi anh "nhặt" cô về từ chỗ
cầu vượt ở sân bay.

Thư Dập thản nhiên nói: "Cô vẫn đang trong thời gian nghỉ phép, lại

còn dành thời gian riêng tư của mình để chăm sóc tôi, tôi vẫn chưa nói lời
cảm ơn nên đâu cần phải xin phép nghỉ. Cô có cần xe không, tôi bảo lái xe
chở cô đi?"

Phồn Tinh lắc đầu, do búi tóc vội nên mấy sợi tung ra, rủ xuống gáy,

khi lắc đầu, mấy sợi tóc ấy cũng lay lay, trông cô giống như một chú mèo
lanh lợi, nhưng có lúc lại ngốc nghếch.

Thư Dập hỏi: "Có việc gì cần tôi giúp không?"

Phồn Tinh hơi ngẩn người nhìn anh. Thư Dập nghĩ lúc này trông cô

ngốc hết sức, hệt như chú mèo nhìn thấy con bướm ở bên ngoài, khiến
người ta không kìm được muốn mở cửa sổ cho nó.

Thư Dập nói: "Tôi thấy cô rất ủ rũ, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn,

cần giúp đỡ gì thì cứ nói, ngoài công việc ra, chứng ta cũng coi như là bạn
bè mà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.