SÁT PHÁ LANG - Trang 1048

Chương 112: Cấp bách

Tiếng Trường Canh thấp và mơ hồ, dù dán sát tai vào thì Cố Quân cũng
chẳng nghe rõ, y nghi hoặc nghiêng đầu sang hỏi Trường Canh: “Ngươi nói
gì?”

Trường Canh nhìn lướt qua đôi mắt bị kính lưu ly che khuất một bên của y,
toàn thân đã kiệt sức rã rời, mà máu còn đang sôi sùng sục, nóng đến khô
hết cả miệng, trong tích tắc rất muốn ngay trước mặt mọi người ôm y lại
thân mật cho đủ, song đảo mắt qua, trông thấy khuôn mặt tứ đại giai không
của Liễu Nhiên đại sư đằng xa, tức khắc bật cười phát hiện mình quá trớn,
bèn im lặng tự kiểm điểm chốc lát, buông hông Cố Quân ra, kéo tay y, theo
mạch đập tuy yếu nhưng đã ổn định kia dần dần bình tĩnh lại: “Không có gì
– ta vừa rồi nhìn thấy tín sứ đi hướng Bắc, là trình bản tấu lên kinh thành
à?”

“Ừ,” Cố Quân gật đầu, “Lần này để triều đình ra mặt chủ động phái người
tiếp xúc với người Tây Dương, chúng ta trước đây liên tục bị động, lần này
nên nắm giữ.”

Trường Canh: “Muốn đàm hòa?”

“Không hòa,” Cố Quân nhàn nhạt nói, “Bên giường há cho phép kẻ khác
ngủ say, huống chi nợ máu chưa đền, ốc thổ Giang Nam bị đám súc sinh
này chiếm, nằm mơ cũng cảm thấy ghê tởm.”

Trường Canh lập tức kịp phản ứng: “Ngươi định kéo dài, từng chút một
tằm ăn rỗi mà thôn tính họ.”

Một mặt thả tín hiệu đàm hòa, để địch nhân đã không còn đủ sức ôm hi
vọng may mắn, chừa lại đường cho họ tiêu hao nội bộ, một mặt thỉnh
thoảng đưa ra yêu cầu quá đáng, tạo tranh chấp khu vực trong phạm vi nhỏ,
chậm rãi bức lui chiến tuyến quân địch, tiện thể luyện binh trong chiến đấu,
đợi đến khi thời cơ chín muồi, phương Bắc hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng,
thủy quân Giang Bắc trẻ tuổi thành thục, lại tiến về Nam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.