SÁT PHÁ LANG - Trang 249

Trường Canh nghe câu này mà ngực phát ngộp.

Cát Bàn Tiểu lại không biết kiếm từ đâu ra một tấm bản đồ da dê, nhăn
nhúm trải lên bàn, đầu ngón tay ngắn tũn múa may bên trên một lúc lâu,
cuối cùng dừng ở một điểm.

“Theo phương hướng này, ta và Liễu Nhiên đại sư suy đoán, chúng ta sẽ
lập tức đến nơi này.”

Chương 32: Lâm Uyên

Đó là một dải tiểu đảo Đông Hải, bản đồ vẽ không rõ lắm, như một chuỗi
các điểm mực tùy tiện vẩy lên vậy.

Bản đồ cả Đại Lương đều nằm trong lòng Cố Quân, nhưng y không hề nhớ
có nơi nào như vậy, trên thương thuyền ngay cả một ngọn đèn măng-sông
ra dáng cũng chẳng có, trong phòng ánh đèn tù mù, dù có kính lưu ly thì
nhìn cũng rất khó khăn, y hơi nhíu mày, định mở đèn sáng lên.

Cát Bàn Tiểu: “Đây là bản đồ Liễu Nhiên đại sư cho ta, trên bản đồ của
Binh bộ không có vùng này, đại khái đều là mấy tiểu đảo không ở được,
xung quanh không phải nước xiết thì là đá ngầm, dân gian còn có không ít
truyền thuyết ma quỷ, ngay đến dân bản địa cũng không biết là ở đây có
đảo.”

Nơi này rời xa lục địa, bơi không đến, không ngồi thuyền thì chỉ có thể dựa
vào bay.

Mà “diên” đi chậm, còn rất ỷ lại la bàn, nếu quanh tiểu đảo từ trường hỗn
loạn, chúng không thể tới được – huống chi nơi đây về hướng Đông cơ bản
là địa bàn của người Đông Doanh, “diên” hoặc “giao” của Đại Lương nếu
vô duyên vô cớ vòng quanh đó, ít nhiều có vẻ hơi khiêu khích. Mà việc bảo
dưỡng “ưng” là yêu cầu rất cao đối với hộ giáp sư, duy trì không dễ, tuyến
Đông Hải yên bình đã quen, không hề trang bị quân chủng này.

Trường Canh không nhịn được hỏi: “Nếu bản đồ của Binh bộ cũng không
có, thế tấm của Liễu Nhiên đại sư là kiếm từ đâu ra?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.