SÁT PHÁ LANG - Trang 247

Thương thuyền phải từ thông lộ giữa đường biển và đường sông chậm rãi
rời đất liền, nhập hải về Đông, đưa hàng hóa về bản thổ Đông Doanh, trên
đường qua mấy trạm kiểm tra.

Trên thuyền hương liệu phải có hương sư đi theo, để thời điểm qua trạm
kiểm tra nộp lên hàng mẫu đã kiểm nghiệm, cho nên vô luận mục đích chân
chính của mấy thương thuyền này là gì, chung quy phải có một hương sư
để che đậy.

Thuyền đi hơn chục ngày, Cát Bàn Tiểu lén lút chui vào phòng Cố Quân:
“Hầu… Trương tiên sinh, Trường Canh đại ca.”

Nói xong, gã nhìn thấy băng mắt trên mặt Cố hầu gia, lại lẩm bẩm: “Quên
mất y bị điếc.”

Nói đoạn gã bắt đầu móc đồ nghề từ trong lòng ra, trước là hai cái la bàn,
kế là một cái hộp không ngừng bốc khói trắng ra, tiểu bàn tử này hết sức
thần kỳ, bụng như co giãn được, co vào có thể nhét rất nhiều thứ vào lòng,
lấy đồ ra… cũng không thấy “gầy” đi.

Trường Canh: “Đây là cái gì? Bên trong còn đốt gì nữa vậy?”

Cát Bàn Tiểu cười nói: “Hì hì, tử lưu kim đó.”

Trường Canh giật mình hỏi: “Ngươi không thấy nóng à?”

Cát Bàn Tiểu phanh áo ra, chỉ thấy trước ngực gã có một tấm màu tối, dùng
cách nhiệt ở chỗ trọng giáp lắp đoản pháo, bị gã cắt thành hình cái yếm.
Cát Bàn Tiểu không biết xấu hổ vỗ vỗ bụng: “Yếm sắt!”

Cố Quân tháo khăn che mắt, đeo kính lưu ly, sán lại cẩn thận xem xét kiệt
tác của Cát Bàn Tiểu, trong lòng hết sức bái phục, cảm thấy mấy đứa con
nít quỷ này bình thường ngoài chơi ra thì chẳng biết cái chó gì, nhưng lúc
trước nhỏ như vậy đã quyết đoán rời Nhạn Hồi tiểu trấn theo Trường Canh
lên kinh thành, trong bụng tuy chưa lắm mưu mô, song khẳng định rất lắm
cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.