SÁT PHÁ LANG - Trang 1053

Thẩm Dịch vừa nghe liền quýnh lên, vội nháy mắt ra hiệu cho Cố Quân, Cố
Quân nhìn trời ngó đất, làm bộ không biết gì hết – quen nhau nhiều năm, y
cũng coi như biết chút chút về tính tình Trần gia, Trần cô nương người ta
chỉ theo phép lịch sự tới báo một câu, không phải đến trưng cầu ý kiến.

Cố Quân thời khắc mấu chốt trông cậy không được, Thẩm Dịch đành phải
dùng ngón võ mồm đã tê liệt một nửa tự mình ra trận: “Thần y như Trần cô
nương là rất quý, vốn ngay cả tiền tuyến cũng không nên ra, lẻn vào quân
địch, không khỏi như trò đùa – vạn nhất lại xảy ra chuyện gì… phải chứ,
Đại soái?”

Cố Quân đành phải nói: “Ừ, đúng, Quý Bình nói có lý.”

Trần Khinh Nhứ nói: “Lần này ta lên phương Bắc, vốn là để lẻn vào soái
trướng của Gia Lai Huỳnh Hoặc tìm bí thuật vu độc thất truyền, nếu có thể
nhân tiện giúp đỡ một chút chẳng phải càng tốt? Việc này ta tự có chừng
mực, đa tạ tướng quân quan tâm.”

Cố Quân thở dài: “Làm phiền cô nương bôn ba, lòng ta thật sự rất áy náy.”

Vừa nhắc như vậy, Trần Khinh Nhứ mới nhớ tới phong thư chất vấn của
Trường Canh còn đặt trên bàn mình, mặt xanh xám nói: “Đại soái không
cần đâu, thỉnh thoảng ở trước mặt Nhạn vương điện hạ nhắc tới nỗi khổ
trong lòng ta là được.”

Thẩm Dịch: “…”

Mới nói mình có lý xong sao giờ lại “làm phiền bôn ba” rồi?

Tên khốn họ Cố vĩnh viễn không thể giữ vững lập trường từ đầu đến cuối!

Thẩm Dịch vắt hết óc tìm các loại lý do – trong trận địa địch nguy hiểm?

Với thân thủ và đảm sắc dám xông vào thiên lao dưới sự canh gác nghiêm
ngặt của Bắc đại doanh của Trần cô nương, lý do này ít nhiều không nói ra
miệng được.

Doanh thương binh cần cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.