SÁT PHÁ LANG - Trang 1054

Người ta bằng lòng ở lại giúp đỡ là tình cảm, không bằng lòng cũng là hợp
tình hợp lý – doanh thương binh có quân y của mình, hầu hết là băng bó cắt
cưa đơn giản, cũng là làm nhục thần y Trần thị.

Trần Khinh Nhứ cũng không phải là người hay nói, Thẩm Dịch tắc tị, nàng
liền cảm thấy mình đã nói xong, chắp tay quay người chuẩn bị đi.

“Trần cô nương!” Thẩm Dịch hoảng hốt đứng dậy, suýt nữa đụng đổ cái
bàn trước mặt.

Cố Quân im lặng đưa tay che mặt.

Thẩm Dịch thiên ngôn vạn ngữ xếp đội hoàn tất trong ngực, chờ thao thao
bất tuyệt giãi bày nỗi lòng, nào ngờ ra đến môi, miệng cống cuối dù chết dù
sống không chịu mở, đành phải kẹt hết trong họng, sau cùng khô khan phun
ra một câu nửa chua nửa chát: “Trần cô nương là vì Nhạn vương à?”

Cố Quân: “…”

Coi là mình chết rồi chắc?

Thẩm Dịch vừa thốt ra khỏi miệng cũng hận không thể tự vả mình – thật sự
không giống tiếng người tí nào.

May mà Trần Khinh Nhứ không hay nghĩ nhiều, nghe vậy chỉ nghiêm trang
trả lời: “Nhạn vương đã cầm Lâm Uyên mộc bài ta, thân gánh trọng trách
và quyền cao chức trọng, việc giúp y trừ Ô Nhĩ Cốt Trần gia ta cũng không
để đùn đẩy cho ai, vả lại bí thuật vu độc của mười tám bộ lạc vốn không
giao lưu với Trung Nguyên, bao nhiêu kì độc tìm không ra giải dược, bao
nhiêu biện pháp trị bệnh cứu người cũng chìm trong đống giấy lộn, ta đã có
cơ duyên này, thì chung quy phải tận lực một phần, dẫu ngày sau có thể lưu
truyền lại chút ít, cũng coi như không uổng công.”

Thẩm Dịch nghe mà ngực lạnh ngắt, giữa người từ sáng đến tối chỉ muốn
có vợ con bên cạnh như mình với vị Trần cô nương lo nghĩ cho muôn đời
này, quả thực cách xa như từ kinh thành đến Bắc cương vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.