SÁT PHÁ LANG - Trang 1055

Giữa gia phong ông bố sớm trí sĩ chỉ biết chơi nhà mình truyền lại và Trần
gia bảo vệ Lâm Uyên mộc bài nhiều thế hệ lánh đời, cách xa như từ Đại
Lương đến Tây Dương vậy.

Huyền ưng xả khói trắng bay mãi cũng chẳng tới nổi!

Thẩm Dịch nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, không còn lời nào để nói,
thế là lấy từ trong lòng ra một trái đạn tín hiệu xinh xắn, đưa cho Trần
Khinh Nhứ: “Thứ này là Linh Xu viện gần đây đưa tới, khỏi cần dùng lửa
đốt, ném lên không trung là được, chỉ cần lên đủ cao sẽ tự cháy, ngoài trăm
dặm cũng nhìn thấy, vạn nhất xảy ra chuyện gì… ta… cô…”

Nói năng lộn xộn như thế, làm Cố Quân nghe mà đau răng.

Trần Khinh Nhứ bị nhét đạn tín hiệu nho nhỏ vẫn còn hơi ấm vào tay, dù
nàng không chú ý hơn, lúc này cũng cảm giác được điều gì đó, nhìn Thẩm
Dịch bằng một ánh mắt khó tả.

Thẩm Dịch không dám nhìn, chỉ muốn đào hố tự chôn mình, vội vàng tìm
cớ cáo từ Cố Quân, bỏ chạy như bay.

Trần Khinh Nhứ: “…”

Cố Quân chậm rãi đứng dậy, nghiêm túc nói với Trần Khinh Nhứ: “Nếu
người man có dị động, các cô không được liều lĩnh, hãy bắn tín hiệu, bên
phía chúng ta lập tức có người tiếp ứng, chú ý an toàn… Đợi đến khi khải
hoàn trở về, kêu Thẩm Quý Bình hát một bài nghe chơi.”

Nghe nửa câu trước Trần Khinh Nhứ còn gật đầu theo, đoạn sau càng nghe
càng kỳ cục: “Hát bài gì?”

Cố soái chết cũng không đứng đắn cười tít mắt nói: “Việt nhân ca.”

Đêm ấy, Trần Khinh Nhứ và Tào Xuân Hoa vượt qua phòng tuyến Bắc man
lơi lỏng, lặng lẽ tiến vào đại đô trung tâm mười tám bộ lạc.

Nói là “đại đô” , kỳ thực chỉ là vùng bộ lạc tụ cư hơi náo nhiệt, ngoại trừ thi
thoảng có võ sĩ man tộc đằng đằng sát khí qua lại, bình dân ven đường hầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.