SÁT PHÁ LANG - Trang 1172

hết sức sủng nhục bất kinh, hoàn toàn là bộ dáng đã thông đồng nhất trí với
Lý Phong.

Lập tức có kẻ biến sắc.

Trong lòng Lý Phong biết Nhạn vương cố ý mượn thế mình, văn võ cả triều
thì đang ôm mưu toan riêng, song điều này không hề quan trọng, hắn có thể
bắc thang cho Nhạn vương, thì cũng có thể bắc thang cho bất cứ một ai.

Lần này Lý Phong dùng hai chính lệnh đẩy Sở quân cơ lên nơi đầu sóng
ngọn gió, chỉ muốn xem mấy kẻ lôi đan thư thiết khoán của tiên đế ra nói
có làm gì được vị Nhạn vương giữa chừng xuất gia, cả đời chỉ từng kêu
một tiếng “phụ hoàng” này hay không.

Ngày hôm ấy chốn kinh hoa lại định trước là một đêm không ngủ.

Trong Sở quân cơ, Giang Sung nói nhỏ với Trường Canh: “Vương gia, làm
thế nào đây, chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu chứ?”

Trường Canh không chút do dự nói: “Rèn sắt nhân khi còn nóng.”

Giang Sung nhìn Trường Canh một cái thâm sâu, lại hỏi: “Vương gia, nếu
ép căng quá, họ chó cùng rứt giậu thì làm thế nào?”

Trường Canh quay đầu nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói: “Ta sợ chính là họ không
rứt giậu. Hàn Thạch huynh, huynh biết câu hữu dụng nhất mà đời này ta
từng học là câu gì chứ?”

Giang Sung tự dưng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Trường Canh nói: “Ra trận, ai không muốn chết thì chết trước.”

Trên đường rời Sở quân cơ về nhà, Trường Canh vừa vặn đụng phải xa giá
của Phương Khâm, liền phân phó Hoắc Đan: “Nhường Phương đại nhân đi
trước đi.”

Hoắc Đan vâng dạ, lát sau lại chạy về báo cáo: “Vương gia, Phương đại
nhân nói không dám thất lễ, đã nhường đường rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.