SÁT PHÁ LANG - Trang 119

Thẩm Dịch ý tứ sâu xa nói: “Trăng tròn rồi khuyết, chín quá hóa nẫu. Đại
soái, cổ nhân có dạy, công cao không thể chấn chủ, lân bang bốn phía đều
bị ngươi đánh hết rồi, bước tiếp theo phải chăng nên tạo phản? Đương
nhiên, ngươi không nghĩ như vậy, nhưng Hoàng thượng nghĩ thế nào, thì
khó mà nói được.”

Cố Quân hờ hững nói: “Ta phong hầu ‘An Định’, chính là để đánh giặc cho
Đại Lương, chuyện khác không do ta quản.”

Thẩm Dịch mở miệng.

Cố Quân ngắt lời: “Ta biết ngươi muốn nói gì, không cần phải nói nữa.”

Hai người hợp tác nhiều năm, một ánh mắt đã đủ để hiểu ý, đoạn đối thoại
này thoạt nghe rất khó hiểu – dĩ nhiên, không phải là Thẩm Dịch muốn thảo
luận về đương kim Hoàng thượng với Cố Quân, lão Hoàng đế ốm đau bệnh
tật, lại cao tuổi rồi, lần này gọi Cố Quân hồi cung, chắc cũng sắp về trời rồi.

Y nói đương nhiên là tân hoàng tương lai.

Không tính Trường Canh lưu lạc bên ngoài, kim thượng có hai con trai,
Thái tử từ nhỏ đọc làu kinh sử, là người ổn thỏa, nhưng như đương kim
Hoàng đế, hắn cũng trọng văn khinh võ, không tán thành khuếch quân sung
giáp hàng loạt, cho rằng việc này ảnh hưởng đến trời cao và dân sinh.

Ngược lại nhị hoàng tử dã tâm bừng bừng, từng vào quân ngũ, một thân
huyết tính muốn mở mang bờ cõi.

Đối với võ tướng bọn họ, ai ưu ai liệt căn bản không cần phải nói.

Sắc mặt Cố Quân hơi sầm đi.

Thẩm Dịch biết, nếu mình thức thời, thì nên lập tức câm miệng, lại vẫn
không nhịn được nói: “Đại soái, chỉ cần một thái độ của ngươi, cho dù chỉ
là ngầm ưng thuận…”

Cố Quân nhìn y một cái, ánh mắt như hai thanh cát phong nhận ngưng tụ
sát ý, ngực Thẩm Dịch nghẹn lại, lập tức không thể tiếp tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.